Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 203:

Chương 203:Chương 203:
Chuong 203:
Trong số những người có mặt ở đây ngoại trừ Tô Vân Thiều, Diêm Vương và Đào Yêu có thể nhìn thấy quỷ, thì chỉ có thêm một hệ thống mà không một ai hay biết.
Vì để cho các bạn nhỏ có thể mắt thấy tai nghe tất cả mọi chuyện, Tô Vân Thiều đã đưa âm khí tới để cái bóng màu trắng kia hiện ra trước mặt mọi người.
Ngay sau đó, tất cả mọi người liền nhìn thấy một nữ quỷ mặc đồ trắng xuất hiện, cả người cô ta cháy đen, tóc ngắn dựng ngược, vừa nhìn đã biết cô ta bị sét đánh rất thảm.
Người từng bị sét đánh là Đào Yêu cũng nhìn thoáng qua, rồi lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác, cô ta bị sét đánh đến mức quá xấu rồi.
Tô Vân Thiều dùng tay gõ gõ lên bàn trà, sắc mặt lạnh lùng hỏi: "Cô nói đi."
"Nói cái gì?" Giọng nói của lệ quỷ khàn khàn, dùng ánh mắt tràn đầy phẫn hận nhìn Tô Vân Thiều, ai cũng đều nhìn ra cô ta chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Tô Vân Thiều: "Nói xem vì sao cô giết người, giết người như thế nào và đã giết chết bao nhiêu người."
Lệ quỷ cười khay một tiếng, lại lếc mắt nhìn Bách Tinh Thần, thậm chí còn không muốn che giấu đi vẻ mỉa mai và khinh bỉ của mình. "Mấy người đã cố ý đóng giả làm tình nhân để dụ tôi mắc câu, giờ còn hỏi cái gì nữa?"
Tô Vân Thiều ghét nhất những thể loại lệ quỷ đã trở thành tù nhân còn cứng mồm cứng miệng, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc cô lại phải lãng phí thêm rất nhiều bùa chú.
Cô lười đến mức không muốn lãng phí nước bọt, tiếp tục móc trong túi ra một xấp bàu lôi, lúc này im lặng mới chính là lợi thế.
Đôi mắt của mấy bạn nhỏ lập tức sáng lấp lánh, cơ hội kích phát sức mạnh của Buff lại tới rồi!
"Không!!!" Lệ quỷ xoay người bỏ chạy.
Bỗng nhiên đối diện truyền đến một luồng áp lực khiến lệ quỷ sợ hãi, nó giống hệt như một ngọn núi lớn, đè lệ quỷ bép dí ngay tại chỗ, mỗi một ngón tay đều không thể nhúc nhích.
Loại áp lực này không phải do Tô Vân Thiều tạo ra, mà là Diêm Vương tự mình ra tay.
Lúc còn ở góc tình yêu cũng vậy, bởi vì Diêm Vương xuất hiện nên cô ta bị ép phải thu hồi vài động tác nhỏ, vậy nên mới bị Tô Vân Thiều phát giác mà dẫn tới chín khúc thiên lôi đánh cô ta.
Diêm Vương không cần làm gì cũng có thể áp chế quỷ hồn, càng không cần nói đến việc anh ta còn cố ý áp chế. Hai đùi của lệ quỷ run rầy, không thể không cúi đầu trước Tô Vân Thiều. "Tôi nói." Chỉ đơn giản có hai từ thôi những cũng đã khiến cô ta tiêu hao toàn bộ sức lực.
Diêm Vương đã thu lại lực áp chế, cả người lệ quỷ được giả thoát, chật vật mà ngã trên mặt đất. Hai chân mềm nhũn giống hệt như sợi bún, không thể đứng dậy nổi, nhưng cô ta cũng chẳng xem mình có thể đứng lên hay không, cứ vậy mà ngồi bệt trên mặt đất để nói chuyện.
"Tôi tên Tằng Tiểu Vân, khi vẫn chưa tốt nghiệp cấp hai đã bắt đầu tới thành phố lớn làm công. Bởi vì không có đủ bằng cấp nên cũng không tìm được một công việc tử té..."
Một khi đã mở miệng, những câu nói kế tiếp cũng trơn tru hơn nhiều.
Những người sống ở nông thôn thường cảm thấy thành phố lớn là nơi có rất nhiều cơ hội kiếm tiền, nhưng người tới thành phố rồi mới biết rằng cơ hội đương nhiên là có, tiền cũng có, chỉ là không dễ kiếm mà thôi.
Sau khi Tằng Tiểu Vân lên thành phó, dù đi đến nơi nào cô ta cũng vấp phải khó khăn, lúc đi phỏng vấn người ta lại đòi bằng cấp, đòi giấy chứng nhận, hơn nữa yêu cầu về ngoại hình cũng rất cao... Yêu cầu nhiều đến mức cô ta không hiểu được là người ta đang tìm người làm công hay là đang tìm vợ nữa.
Tiếng phổ thông của cô ta lại còn pha tạp cả tiếng địa phương nên khiến người nghe rất khó phân biệt. Đi làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng cũng không được, cô ta chỉ có thể đi rửa bát mà thôi, chỉ cần không lộ mặt ra ngoài và không nói chuyện liền không thành vấn đề.
Nhưng tiền lương của công việc rửa bát quá thấp, Tằng Tiểu Vân chỉ có thể ở dưới tầng ham am ướt không gió, nơi này chỉ rộng hơn nhà vệ sinh dưới quê một chút.
Sau khi nhận việc, cô ta liền gọi điện thoại về nhà báo lại tình hình của mình cho người nhà nghe. Vì không muốn người nhà phải lo lắng cho mình, nên không dám nói tình hình cụ thể của bản thân, chỉ nói một câu tất cả đều 6n với người nhà.
Mà đây cũng là lúc bắt đầu cơn ác mộng của cuộc đời cô ta.
Bố mẹ ở quê thường xuyên đòi tiền cô ta, hôm nay nói là em trai bị bệnh, ngày mai lại nói em trai muốn ăn cái này cái kia, hôm sau lại nói em trai cần mua quần áo mới, tóm lại mà nói cái cớ mà bọn họ nghĩ ra để đòi tiền cô ta là vô cùng nhiều.
Tằng Tiểu Vân cứ như vậy mà sống ở tầng ham ngầm bốn năm, trong bốn năm đó hết xuân hạ rồi tới thu đông cũng chỉ mặc mấy bộ quân áo cũ, mỗi bữa cơm cô ta ăn đều toàn là màn thầu và dưa muối, thỉnh thoảng có thể vớt được chút cơm thừa canh cặn còn thừa trong nhà hàng. Cả bố lẫn mẹ không một ai hỏi cô ta bình thường ăn uống ra sao, ngủ ở đâu, có bị ốm hay không. Trong mắt họ chỉ có tiền và tiền, nếu đòi tiền chỗ cô ta không được liền mắng cô ta là đứa con bắt hiếu, còn nói nhà họ Tằng phí công nuôi dưỡng cô ta. Heo nuôi béo còn có thể bán lấy tiền, nhưng tốn công nuôi dưỡng cô ta thành người lại chẳng lấy được chút hồi báo gì từ chỗ cô ta.
Sau nhiều lần người nhà đòi tiền không được rồi cãi nhau với cô ta, cuối cùng Tằng Tiểu Vân thật sự cảm thấy đã quá mệt mỏi, cô ta kiên quyết không để ý đến người nhà nữa, càng không thoả hiệp mà gửi tiền về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận