Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 595:

Chương 595:Chương 595:
Chuong 595:
Diêm Vương hien nhiên đã sớm biết cô tỉnh, nghe cô cất tiếng hỏi cũng không ngạc nhiên: "Muốn theo đuổi em nên học thôi."
Tô Vân Thiều:?
Diêm Vương nhắc nhở cô: "Bếp núc: mười điểm."
Anh nhất định sẽ không bỏ qua điểm này! Đặc biệt là không thể thua dưới tay đóa bạch liên vị trà xanh là Đào Yêu kial
Có thể trau dồi kỹ năng nấu nước đến mức cao nhất trong bảng tiêu chuẩn của Tô Vân Thiều, có thể thấy được Diêm Vương thực sự đã học tập rất chăm chỉ. Đương nhiên, cô không thể hoàn toàn nghe lời từ một phía của Diêm Vương, cô phải tự nếm qua thì mới biết được.
Củ khoai lang nướng trước mặt cô chính là một cơ hội cực tốt.
Diêm Vương cũng đang chờ thể hiện tài năng của mình, anh dùng lá cây gói khoai lang nướng lại, xé bỏ lớp vỏ khô bên ngoài củ khoai lang, để lộ ra phần thịt khoai vàng óng như mật ong, còn cẩn thận thổi cho khoai bớt nóng rồi mới đưa đến tận miệng Tô Vân Thieu.
Tô Vân Thiều cắn một miếng, củ khoai có độ ấm vừa phải, rất phù hợp để nhắm nháp trong miệng, Diêm Vương điều chỉnh lửa và nhiệt độ rất tốt!
"Em đã tin điểm bếp núc của anh là mười điểm rồi!"
Khóe miệng của Diêm Vương khẽ nhéch lên, được vợ tương lai khen khiến anh suýt chút nữa đã vẫy chiếc đuôi vốn không tôn tại: "Lần sau, nếu có cơ hội anh sẽ làm món cá nướng cho em nếm thử, món khoai lang nướng này quá đơn giản, không đủ để anh thể hiện mười điểm bếp núc của mình.”
Tô Vân Thiều: "Được."
Ăn xong hai củ khoai lang nướng, Tô Vân Thiều lại ăn thêm một chút trái cây đã được rửa sạch, đồng thời ngồi nghe báo cáo của bốn con quỷ.
Cát Nguyệt: "Bốn người chúng tôi đã điều tra toàn bộ thôn và cả khu sau núi, không nhìn thấy bắt cứ một con quỷ nào."
Nữ quỷ: "Dựa theo khí hậu và vị trí địa lý của thôn Vân mà nói, nơi này hẳn nên có rất nhiều rắn, chuột, bọ linh tinh, nên tôi nhìn đâu cũng thấy họ rải vôi sống và hùng hoàng, hiệu quả cũng tốt đến kỳ lạ."
Nam quỷ đeo kính: "Mỗi hộ dân đều nuôi gà vịt, nhưng không hề nuôi chó mèo, đến cả một hồn phách của chó mèo cũng chẳng thấy đâu."
Nam quỷ đầu đỉnh: "Điều kỳ lạ nhất là, hình như mỗi người ở đây đều có mầm bệnh, từ người già đến trẻ nhỏ, đến cả những người phụ nữ bị mua từ bên ngoài về cũng có."
Yêu nguyên của Ngân Dực đã từng nói, người dân ở thôn Van thường xuyên mắc bệnh, tuy rằng không phải là bệnh khó chữa gì, chỉ là họ sẽ bị già đi và rất nhanh sẽ lại mắc bệnh tiếp, những điều này hẳn là không nằm trong nội dung của lời nguyên.
Toàn bộ người trong thôn đều bị như vậy, có khả năng là nước hoặc thức ăn tại thôn Vân đã xảy ra vẫn đề nào đó.
Nhưng Tô Vân Thiều đã ăn khoai lang đỏ và quả mọc sau núi, còn uống một chút nước, sau khi vận nguyên khí cô cũng không cảm nhận được cơ thể mình có bát cứ vấn đề gì.
Cô quyết định buổi tối sẽ đích thân đến thôn Vân để hỏi lại Đinh Thục Uyễển và bà lão nọ một số vân đề mà cô chưa lý giải được.
"Có người tới" Vân Tiêu đột nhiên quay đầu lại, đầu tiên là biến thành vòng tay treo trên cổ tay của Tô Vân Thiều, Vân Đình theo sát anh mình, bốn con quỷ cũng trốn vào trong vòng tay gỗ hoè.
Diêm Vương huỷ bùa lửa đổi thành bùa băng, tạo ra một ảo trận, còn mình thì ôm lấy Tô Vân Thieu đứng vào một góc, sau đó lại tạo ra một lá bùa lửa khác sưởi am khu vực nhỏ kia.
Nhiệt độ trong hang giảm mạnh, ngoại trừ khu vực Diêm Vương và Tô Vân Thiều đứng ra, những nơi khác đều như có một cơn gió lạnh lướt qua, khiến người ta lạnh đến phát run.
Thim Đại Hoa và thim Liên Kiều cùng nhau làm bạn tới đưa cơm cũng có chút lo lắng.
Thím Đại Hoa: “Tôi không nghĩ buổi tối nơi này sẽ lạnh như vậy, liệu có làm người ta lạnh đến sinh bệnh không? Cái khác không nói, nhỡ chẳng may khiến cô ta bị lạnh bụng tới mức không thể sinh con, vậy thì rắc rối to."
Thim Liên Kiều: "Hay lát nữa chúng ta đi tìm chút củi tới nhóm lửa, để sưởi ấm nơi này, nhưng phải đề phòng cô ta dùng lửa đốt cháy dây thừng mà bỏ chạy, thật phiền phức, sớm biết như thế này tôi đã dùng xích sắt khóa cô ta lại rồi."
Trong hang động, Tô Vân Thiều" vẫn bị trói tay trói chân ngồi một chỗ như cũ, chỉ là "cô" đang dùng ánh mắt lạnh lùng và đề phòng mà nhìn hai "người mẹ” nọ.
Hai người cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, chẳng phải là giống hệt hoàn cảnh của họ khi mới bị bắt tới đây sao?
Nghĩ đến đây, họ trở nên kiên nhẫn với "Tô Vân Thiều" hơn một chút.
Thím Đại Hoa: "Năm ấy, khi bị bắt tới đây thím cũng giống hệt cháu, ai nói gì cũng không chịu cưới, chỉ muốn bỏ trốn mà thôi, nhưng không thể thực hiện được! Cháu tốt nhất là cứ chấp nhận số phận đi, Bình Sinh hoặc Đại Dũng, cháu chọn lấy một người, sau này cháu sẽ trở thành con dâu của chúng tôi chúng tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho cháu đâu." Thim Lien Kieu: "Chau ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, vậy mới được yên thân, nếu cháu dám nghĩ cách chạy trốn mà bị bắt được, sẽ bị đánh gãy một chân, còn dám bỏ trốn nhiều lần thì đôi mắt và gương mặt xinh đẹp kia e là không giữ nỗi đâu."
Tô Vân Thiều nhận lấy quyền điều khiển ảo trận, điều khiển "Tô Vân Thiều" đang ngồi dưới đất kia làm ra biểu cảm vô cùng tức giận và uất hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận