Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 227:

Chương 227:Chương 227:
Chuong 227:
Kế hoạch được vạch ra rất tốt, nhưng lại không thể theo kịp những thay đổi.
Khi mọi người đang đợi ở sân bay thì Tô Vân Thiều nhận được cuộc gọi từ Cao Nhiên: "Vân Thiều, em vẫn đang ở thành phố Y sao?"
"Đúng vậy."
"Tuyệt lắm!" Cao Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Bên anh đã gặp phải một chuyện rất hóc búa, cần em đến đây xem giúp."
Một khi có việc liên quan đến Huyền môn thì hầu hết đều liên quan đến mạng người.
Mạng người quan trọng, Tô Vân Thieu đã mua chuyến bay gần nhất, chia tay với nhóm bạn ở sân bay rồi vội vã chạy đến nơi.
Ngay khi máy bay vừa hạ cánh thì lập tức có người của đội đặc biệt đến đón cô.
Tô Vân Thiều không quen biết người đàn ông lái xe này, người ngồi ở chỗ ghế phụ chính là Tiêu Thành, cậu và Cao Nhiên như hình với bóng mà giờ lại không ở bên Cao Nhiên, thay vào đó là đến đón cô.
Tô Vân Thiều nhìn khuôn mặt và bầu không khí xung quanh Tiêu Thành, cô khẽ nhíu mày: "Các người đã đi xuống mộ?"
"Đúng vậy." Tiêu Thành lau mặt, lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng đến vậy: "Mắt Âm Dương và năng lực cảm nhận hơi thở của em hoàn toàn vô dụng với thứ ở trong ngôi mộ."
Tài xế lái xe ngạc nhiên nhìn Tiêu Thành, anh ta nhớ rõ ràng Tiêu Thành kiêu ngạo đến cỡ nào khi vừa tới đây, giống như con gà trống nhỏ luôn venh đuôi lên, chỉ thiếu điều bắt được ai thì mổ người đó.
Sau đó, khi gặp phải thứ kia ở ngôi mộ, cậu bé đã dùng hết mọi bản lĩnh mà cũng vô dụng, sắc mặt của Tiêu Thành cũng tối sam lại, cậu bé vắt óc tìm cách để phá giải.
Tại sao ngay khi đối mặt với cô gái vị thành niên này thì Tiêu Thành lại thẳng thắn thừa nhận mình thua kém người khác như vậy?
Tô Vân Thiều: "Em nói tình hình cho chị biết đi."
Cao Nhiên cử Tiêu Thành đến đây chính là để giải thích cặn kẽ tình hình cho Tô Vân Thiều, cho nên Tiêu Thành nào dám giấu giếm.
"Nơi đó tên là trấn Bàn Thạch..."
Trấn Bàn Thạch? Trái tim của Tô Vân Thiều đập lỡ một nhịp, nó có giống trấn Bàn Thạch mà cô biết không?.
Cô không lên tiếng và tiếp tục lắng nghe.
"Trần Bàn Thạch là nơi sản xuất ngọc, luôn có những người buôn bán ngọc và có đủ loại tầng lớp người sống ở đó quanh năm, và còn là nơi chuyên tổ chức cá cược, khiến người ta có thể phất lên hoặc phá sản chỉ trong một đêm, tóm lại là rất lộn xộn. Vốn dĩ nơi đó cùng lắm là hỗn loạn mà thôi, nhưng cách đây không lâu, họ đã đào được một ngôi mộ khi đang khai thác đá, và có người đã xuống đó trước khi đội khảo cổ đến..."
Người không chuyên nghiệp xuống mộ không phải đồng nghĩa với việc tìm đến cái chết hay sao?
Tiền bạc làm rung động lòng người, ngôi mộ đã mở ra lỗ hồng giống như một cái hố sâu không đáy vậy, không cần biết có bao nhiêu người xuống đó thì cũng chưa từng có người thành công di lên, điều này rất kỳ lạ. Không lâu sau, đội khảo cổ đã đến, dựa vào vị trí lỗ hổng bị phá vỡ và các đặc điểm đường vân xung quanh nó, rốt cuộc họ cũng bắt đầu xác định đây là ngôi mộ của triều đại nào.
Sau khi không nhìn ra được kết quả thì đội khảo cổ đã đi xuống mộ nhưng cũng không thấy họ đi lên.
Những người đi xuống trước đó cũng vì muốn giành cướp tiền bạc và báu vật trong mộ, không biết cụ thể đã có bao nhiêu người xuống đó, họ có thể bị lạc ở bên trong, hoặc bị mắc kẹt trong cạm bẫy nào đó, nhưng những người chuyên nghiệp như đội khảo cổ cũng sẽ thất bại sao?
Những người phía trên cảm thấy có gì đó không on nên đã lập tức báo cáo lên cấp trên.
Cao Nhiên dẫn Tiêu Thành và các thành viên trong đội đặc biệt đến đây, họ đã chuẩn bị rất nhiều trước khi xuống mộ, nhưng cuối cùng vẫn suýt ở lại nơi đó, thậm chí Cao Nhiên còn vì chuyện này mà bị thương.
"Trong mộ có cái gì?” Nhịp tim của Tô Vân Thiều nhanh hơn bình thường rất nhiều, vì chân tướng đang càng lúc càng đến gần.
Tiêu Thành không để ý thấy sự bát thường của cô, cậu bé ủ rũ thốt ra bốn từ: "Cương thi ngàn năm.”
Trái tim đang đập nhanh của Tô Vân Thiều đã dừng lại trong giây lát, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, quả nhiên là như vậy!
Một tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn.
Tài xế xách tất cả hành lý vào trong và làm thủ tục nhận phòng, Tiêu Thành dẫn Tô Vân Thiều lên tầng cao nhất, ở đó có một căn phòng tạm thời được đổi thành phòng họp.
Cánh cửa mở ra, mọi người trong phòng đang trong tình trạng rất căng thẳng.
Sự chú ý của mọi người nháy mắt đổ dồn sang Tô Vân Thiều xa lạ đang đứng ngoài cửa, lại nhìn sang Tiêu Thành đang ở bên cạnh, hiển nhiên là đến đây với tư cách là người dẫn đường.
Ánh mắt của mọi người không khỏi thay đổi.
Bọn họ đều là người chủ động đến, hoặc là được Cao Nhiên mời đến sau khi nghe nói có một việc quái lạ xảy ra ở trắn Bàn Thạch và bộ trưởng Bộ đặc thù Cao Nhiên vì chuyện này mà đã bị thương.
Cho dù họ đến đây vì danh lợi hay vì bất cứ mục đích nào khác, nhưng có một điều không thể chối cãi đó là bọn họ đều có một số tài năng đặc biệt, cũng là người xuất sắc ở trong nghề, dĩ nhiên sẽ có sự kiêu ngạo mà một cao thủ nên có rồi.
Đến đúng lúc thật đấy!
Cao Nhiên đã quá mệt mỏi với việc đứng ra hòa giải cho nhóm người này rồi, vừa thấy Tô Vân Thiều, anh đã lập tức đứng dậy: "Giới thiệu với mọi người, đây là bạn của tôi: Tô Vân Thiều, sở trường của cô ấy là vẽ bùa."
Vừa nghe nói Tô Vân Thiều am hiểu vẽ bùa, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt bớt thù địch hơn, thậm chí có người còn tỏ ra thân thiện hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận