Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 578:

Chương 578:Chương 578:
Chuong 578:
Cục đá được đặt nghiêng, chữ "Vân" này chìm một nửa trong đắt, chữ "thôn" phía bên kia thì cao hơn.
"Chú ơi, thôn của các chú không phải thôn Thảo Vân sao?” Tô Vân Thiều ra vẻ kinh ngạc, Bà chủ quán cơm còn nhắc nhở chúng cháu đừng đi nhằm."
Vân Gia Thụ: "Thôn của chúng tôi là thôn Bạch Vân, được rồi, cô muốn uống nước thì mau tới đây đi."
Tô Vân Thiều đi theo sau Vân Gia Thụ, khi bước vào thôn, cô lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt hướng về phía mình, tò mò đánh giá cũng có, lo lắng cũng có, ác ý cũng có nốt.
"Trưởng thôn, ông dẫn ai trở về thế?" Một người phụ nữ cài trên đầu một bông hoa lớn màu đỏ bằng nhựa, mặc váy hoa màu đỏ nền xanh, đi tới trước mặt cô.
Vân Gia Thụ: "Đi tới thôn Vân kế bên mua rượu, bị lạc khỏi nhóm, lại đây xin một ngụm nước uống."
Khi nghe thấy điều này, ánh mắt của người phụ nữ nhìn Tô Vân Thiều cũng không có chút nào che giấu, như thể bà ta tin rằng cô sẽ ở lại đây cho đến cuối đời.
"Lớn lên thật xinh đẹp, nào, thím dẫn con đi uống nước."
Tô Vân Thiều liếc mắt nhìn Vân Gia Thụ một cái, giống như là đang xin ý kiến của ông ta, Vân Gia Thụ gật đầu, cô liền đi cùng người phụ nữ kia.
Nhà của người phụ nữ này nằm ở gần giữa thôn, cả quãng đường bà ta dẫn Tô Vân Thiều đi, có không ít ánh mắt của cả đàn ông và phụ nữ dõi theo sau, bọn họ đều đang quan sát Tô Vân Thiều.
Tô Vân Thiều lo lắng đi gần người phụ nữ,"Thím, sao bọn họ lại nhìn cháu như thé2"
"Cháu đừng sợ, tại thôn của chúng tôi không hay có người ngoài tới, hơn nữa, tại cháu xinh đẹp quá, cho nên họ đều muốn nhn cháu một chút mà thôi."Người phụ nữ mỉm cười an Ủi CÔ.
"Thim Đại Hoa, đây là?" Một người phụ nữ tiều tụy khập khiễng di tới.
Thim Đại Hoa khinh thường liếc nhìn người phụ nữ, lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến cô." Sau đó nhanh chóng kéo Tô Vân Thiều rời đi.
Tô Vân Thiều quay đầu lại, phát hiện người phụ nữ nhìn mình với ánh mắt lo lắng, map máy miệng, muốn nói gì đó, lại sợ hãi nhìn xung quanh, rồi khập khiễng lui về phía sau.
"Thím, chân của chị gái kia bị làm sao vậy?"
"Cô ta ấy hả." Thím Đại Hoa thuận miệng nói, Bị ngã thôi, cũng bị lâu năm rồi."
Nói dối! Tô Van Thieu đã nhìn thấy những bức chân dung do cục cảnh sát vẽ ra, người phụ nữ vừa rồi rõ ràng là bà chủ nhà đã nuôi Phan Tây Tây và Phan Bối Bối trong hai năm, thậm chí còn tìm cơ hội giúp hai cô ấy bỏ trốn.
Trước đây Phan Tây Tây và Phan Bối Bối chưa bao giờ nhắc đến việc chân của bà chủ nhà bị thương, hẳn là chuyện mới chỉ xảy ra trong một tháng đổ lại đây thôi.
Nghĩ đến ánh mắt và thái độ khi nói chuyện với bà chủ nhà kia của thim Đại Hoa, Tô Vân Thiều có lý do để đoán rằng bà chủ nhà đã bị dân làng đánh gãy chân sau khi sự việc bị bại lộ.
Trong số những phụ nữ đã kết hôn ở thôn Vân, chỉ có Vân Lệ Lệ là người gốc ở đây, vậy có nghĩa là đến cả thím Đại Hoa này cũng bị người thôn Vân mua từ bên ngoài về.
Cùng là những người phụ nữ bị lừa bán đến đây, vậy mà họ không chỉ không giúp đỡ lẫn nhau, còn buông ra những lời xúc phạm mia mai như vậy.
Tô Vân Thiều nghỉ ngờ hành động giải cứu những người phụ nữ bị lừa bán lần này có khả năng sẽ rất khó thực hiện.
"Tới rồi" Thím Đại Hoa vẫy tay,"Nào, để thím rót nước đun sôi để nguội cho cháu uống."
Tô Vân Thiều đi vào, nơi này tốt hơn so với nhà của Vu Diệu một chút, căn nhà này được dùng gạch do và xi măng xây lên, trong sân còn nuôi gà vịt, trồng máy loại cà chua, ớt cay và hành tây.
Dọc đường tới đây, cô thấy điều kiện ở nơi này cũng chẳng khác thôn Nguyện là bao, nhưng muốn tới thôn Nguyện thì cần phải đi xe ba bánh gần hai giờ, đường xá tới đó không được tiện lợi cho lắm, mà thôn Vân này chỉ cách chân núi có hơn một giờ đi bộ mà thôi.
Cho dù thị trấn nhỏ dưới chân núi chỉ thuộc tuyến mười tám, nhưng ít nhất điều kiện ở thôn Vân cũng không đến mức tôi tàn như thôn Nguyện, trừ phi là người thôn Vân không muốn thay đổi mà thôi.
Thím Đại Hoa rót nước vào một ly thuỷ tinh,"Nào, khát nước rồi đúng không? Giờ này chắc cháu cũng đói bụng rồi, để thím đi nấu cơm cho cháu."
"Không cần đâu ạ." Tô Vân Thiều nhận lấy ly nước, cô giả vờ nhấp một ngụm chứ không uống thật,"Cháu uống nước xong còn phải đi tìm bạn bè của mình, không cần ăn đâu ạ."
"Như vậy sao được?" Sắc mặt của thim Đại Hoa thay đổi, nhìn ra ngoài,"Đường núi chỗ chúng tôi không dễ đi, nếu cháu không tìm thấy bạn mình ngay, không phải là sẽ chịu đói bụng rất lâu sao?
"Không có sao đâu, cháu có thể nhịn đói được." Tô Vân Thiều lấy di động ra,"Thím, cháu có thể mượn đồ sạc của thím không? Di động của cháu hết pin rồi, chờ sạc pin đủ nó sẽ lên nguồn, lúc đó cháu gọi cho bạn mình một cuộc, họ sẽ đến đây đón cháu."
Nghe thế, thim Đại Hoa càng sốt ruột hơn.
Con trai bà ta vừa đến tuổi dựng vợ gả chồng, bà ta bỏ tiền ra mua hai đứa con gái, nuôi nắng cẩn thận hai năm, cuối cùng để chúng bỏ trốn mắt, vất vả lắm mới tìm được một đứa xinh xắn hơn đến, làm sao bà ta có thể để nó bỏ chạy được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận