Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 331:

Chương 331:Chương 331:
Chương 331:
Sau khi được đội phó nhắc nhở, Thời Luyện mới nhớ ra."Viên đá nhỏ này trôi từ thượng nguồn của một con sông xuống. Tôi thấy đẹp nên đã nhặt nó lên."
Mọi người: "..."
Yên lặng quay đầu nhìn viên đá nhỏ màu đen trên bàn, trong lòng hoang mang: Một vật ném bên vệ đường không thể thu hút nửa điểm chú ý, anh lại cảm thấy nó đẹp sao?
"Hả?" Thời Luyện nhìn hình dáng viên đá, hoài nghi chớp chớp mắt,"Lúc tôi mới nhặt lên, màu sắc và đường vân đều giống đá hắc diện thạch, hoa văn cũng tinh xảo, không giống như thế này."
Đội phó thanh minh: "Đội trưởng, lúc anh đưa viên đá này cho tôi, tôi đã cất trong túi, chưa từng đổi qua!"
Một viên đá nhìn có đẹp đến đâu cũng không cần đến mức đánh tráo, Thời Luyện tin tưởng đội phó của mình, cho nên chỉ có một khả năng..."Nó bị què à?"
Rốt cuộc viên đá nhỏ này không phải đá cuội thật, mà là cổ, có sự sống, rất có thể nửa năm trước còn đẹp đẽ, nhưng nửa năm sau sẽ xám xit, không có điểm gì đặc biệt.
Viên đá nhỏ dường như nghe hiểu được, đột nhiên nhắc lên.
Cũng không biết một thứ tròn trịa như vậy, đâu là đầu đâu là đuôi, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Thời Luyện.
Thời Luyện: "...”
Em trai Thời Luyện: "... Tôi cảm thấy nó giống như đang tức giận, đúng không?”
Tô Vân Thiều cũng có cảm giác tương tự, cô duỗi ngón trỏ ra nhẹ nhàng chạm vào phần đáng lẽ là đầu của viên đá.
"Đừng tức giận, mọi người chỉ đang suy đoán mà thôi, cũng không có ý chê mày xấu."
Mọi người: "..." Thà đừng giải thích còn hơn.
Điều kỳ lạ là: Viên đá nhỏ thực sự được an ủi bởi những lời này!
Chẳng lẽ là vật nhận chủ thật sao?
Có lẽ nó cũng hiểu rằng ngoại hình hiện tại của mình không được ưa nhìn cho lắm, điều này khiến mọi người nghi ngờ và Thời Luyện nói rằng nó " bị què", nó nhảy lên và nhảy vào tay Tô Vân Thiều.
Ngay khi Tô Vân Thiều cảm thấy có thứ gì đó ấm áp và mát lạnh ở trong tay, cô chợt cảm thấy đau đớn, sau đó phát hiện ra rằng viên đá đang hút máu cô từng chút một.
Diêm Vương sẽ không hại cô, anh ấy nói cổ Âm Dương nhận chủ, nhưng không có nói sẽ phản bội chủ, cũng có nghĩa là bản thân viên đá cuội này sẽ không hại cô được. T6 Van Thieu so vien da nhỏ, "Đói à?"
Động tác hút máu của nó bỗng dừng lại, sau khi nhận ra rằng Tô Vân Thiều không có ý định ngăn cản nên cũng chậm rãi hút.
Lúc này mọi người cũng thấy rõ ràng, thân thể của viên đá nhỏ đã thay đổi, từ một bộ dạng bụi bặm không dễ thấy, biến thành một bộ dạng đen như mực, thuần một màu đen, bề mặt vô cùng sáng bóng. Sau đó, hoa văn an giấu trên cơ thể dần lộ ra.
Trái phải đối xứng, hơi giống hoa văn, nhưng không nhìn ra là loại hoa văn gì.
Thời Luyện vội vàng nói: "Ban đầu tôi nhìn thấy nó là bộ dạng này." Có trời làm chứng, thẳm mỹ của anh ta tuyệt đối không có thảm mài
Bách Tinh Thần tram tư,"Vân Thiều, cậu có nghĩ rằng viên đá này có thể không gặp đúng thức ăn khi ở bên cạnh đội phó, để bảo vệ bản thân nên nó cũng rơi vào trạng thái ngủ đông giống như cậu họ của mình, nên bộ dạng lúc đó mới xám xịt như vậy?”
Nếu không, sẽ không thể giải thích được lí do tại sao viên đá nhỏ này chỉ là một viên đá bình thường ở bên cạnh đội phó suốt nửa năm, nhưng ở bên cạnh Tô Vân Thiều chỉ chốc lát đã trở nên vui vẻ, lúc thì chán ghét lúc thì tức giận, trông rất sinh động.
Còn không phải là bởi vì uống một giọt máu của Tô Vân Thiều sao2
Dựa theo hướng suy nghĩ của Bách Tinh Thần, có thể giải thích được tại sao ngay từ đầu viên đá này không hút máu trước —— từ trạng thái ngủ đông tỉnh lại không phải cần một chút thời gian để khôi phục sao?
Ai cũng cảm thấy rất có lý.
Viên đá nhỏ ăn no liền lăn qua lăn lại trên tay của Tô Vân Thiều, còn rất khéo léo không để bị rơi xuống.
Em trai Thời Luyện nói: "... Tôi cảm thấy mình có thể hiểu được cảm giác của nó cuối cùng sau nửa năm nó cũng được no bụng mà trở nên vui vẻ."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người nhìn anh ta bằng ánh mắt có chút không thích hợp lắm: Chúng ta đều là người thường, sao anh có thể hiểu được tâm tình của một viên đá vậy?
Em trai Thời Luyện: "... Mọi người cho rằng do tôi tưởng tượng ra à?
Tô Vân Thiều nhìn chăm chú vào nơi mà viên đá nhỏ đã hút máu lúc nãy, thấy chỉ có hai chắm nhỏ màu đỏ, sau đó liền chà xát viên đá nhỏ và bỏ nó vào trong túi mình.
"Đội trưởng Thời, tôi sẽ đem viên đá và mấy con cổ trùng này đi.”
Thời Luyện sao có thể không đồng ý được? "Được."
Sau khi nói rõ vấn đề của viên đá nhỏ, Thờ Luyện tiếp tục nói về việc tại sao anh ta trúng cổ.
"Vớt được viên đá nhỏ này xong, một viên đá trắng khác từ thượng nguồn trôi xuống, tôi chộp lấy. Sau đó lại có việc nên tôi bỏ hai viên đá này vào túi, trước khi làm việc thì đem ra giao cho đội phó tạm thời cất giữ"
Đội phó khăng khăng: "Chỉ có một viên! Khi đội trưởng đưa cho tôi chỉ có viên đá đen này thôi, không có viên đá trắng nào cả."
"Tôi biết." Mặc dù đã nửa năm trôi qua, Thời Luyện vẫn không quên lúc đó mình đã lấy ra mấy viên đá, Lúc đó tôi không chú ý tới, còn tưởng rằng mình vô ý làm rơi, nhưng nếu như viên đá đen kia chính là một cổ trùng thì có khả năng rất lớn là viên đá trắng kia cũng có thể là một loại cổ."
Ngoài ra, Thời Luyện đã ăn uống với đội phó khi nhiệm vụ hoàn thành và họ không gặp phải điều gì đặc biệt khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận