Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 115:

Chương 115:Chương 115:
Chuong 115:
"Ngoan." Di Hang quan sat can than dung mao cua T6 Van Thieu rồi quay sang trách mẹ Tô: "Lúc trước tớ đã nói Y Y không giống cậu rồi mà cậu cứ không tin, còn nói rằng con gái giống ba nhiều hơn. Nhìn này, Vân Vân giống y hệt cậu lúc còn trẻ luôn này!"
Tô Y Y và Phó Diệp cùng đi tới:
Hệ thống: 2222
Câu nói này nghe sao kỳ kỳ thế nhỉ?
Tô Y Y và Phó Diệp cười gọi dì Hồng, dường như không nghe thấy gì cả.
Di Hồng "ừ" một tiếng đáp lại, sau đó tháo chiếc vòng huyết ngọc trên cổ tay ra: "Di về vội nên không có chuẩn bị quà gặp mặt nào cả, chiếc vòng này xem như quà gặp mặt của dì cho Vân Vân đi.”
"Vậy sao mà được?” Mẹ Tô vội từ chối, bà thật sự không muốn nhận lấy: "Đây là thứ mà cậu đặc biệt mua lại với giá cao trong buổi đấu giá dùng để giữ gìn sức khỏe, nó có công dụng đặc biệt với cậu, nó quý giá quá, tớ không nhận được!"
"Con bé gọi tớ là dì đấy, quý giá cái gì?" Dì Hồng nắm lấy tay của Tô Vân Thiều, không đôi co nữa mà đeo chiếc vòng vào tay cô: "Vân Vân đã ở bên ngoài mười bảy năm, người làm dì này lại chưa từng chăm sóc lấy một lần, coi như lần này dì bù đắp hết cho cháu những món quà trong suốt mười bảy năm này đi."
Chiếc vòng tay cũng đã đeo vào rồi nên mẹ Tô cũng không tiện bảo Tô Vân Thiều tháo ra trả lại, bà bất lực nhìn dì Hồng, giọng điệu chứa day sự quan tâm: "Cậu đấy, vật quý giá như vậy sao có thể tùy tiện tặng cho người khác cơ chứ?”
Điều này có nghĩa là bà đã chấp nhận rồi.
Tô Vân Thiều cười nói: "Cảm ơn dì Hồng."
"Khách sáo gì chứ?" Di Hồng nói: "Dì và mẹ của cháu đã lâu không gặp, muốn đứng đây tâm sự một chút, bọn trẻ các cháu tự đi chơi đi."
Mẹ Tô tiếp lời: "ĐI đi."
Tô Vân Thiều cũng không quay đầu lại, quay người đi đến bên cạnh nhóm bạn của mình.
Tần Giản tò mò lại gần, vươn tay muốn đụng vào: "Trên đời này hiếm có huyết ngọc lắm nha, mau đưa tớ xem thử nào!"
"Đừng đụng vào." Tô Vân Thiều "bộp" một tiếng đập tay Tần Giản ra.
Tần Giản hiểu rõ tính cách của cô nên vô cùng kinh ngạc, Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa cũng trợn mắt há mỗm.
Bách Tinh Thần kéo kéo Trần Tinh Nguyên để ngăn ánh mắt của những vị khách khác. Bách Tinh Thần nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Tần Giản cũng không cho rằng Tô Vân Thiều sẽ coi trọng một cái vòng tay làm bằng huyết ngọc tới nỗi không cho người khác đụng vào như thế, nếu vậy, khả năng còn lại rất nhanh đã sáng tỏ...
"Cái vòng tay này..." Có vấn đề?
Tô Vân Thiều khẽ gật đầu, thừa nhận suy đoán của bọn họ: "Tuyệt đối đừng đụng vào."
Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi, chỉ dám đảo mắt nhìn cái vòng tay huyết ngọc có vấn đề kia.
Tần Giản hơi cúi người, dùng âm thanh nhỏ nhất hỏi: "Nó bị gì vậy?"
Khách khứa gần như đã tới đông đủ, ba Tô đi lên khán đài, cầm micro lên, nói: "Cảm ơn mọi người hôm nay có thể tới đây tham dự tiệc sinh nhật của tôi, tôi vô cùng vinh hạnh..."
Tô Vân Thiều lắc đầu thể hiện bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện, cô đứng thẳng lưng lên, khẽ nhắc váy, từng bước từng bước một đi lên sân kháu.
"Người ở bên cạnh tôi, chính là con gái thứ hai của nhà họ Tô, vì lý do ngoài ý muốn mà trước đây phải lưu lạc bên ngoài, Tô Vân Thiều..."
Từ sau ngày gặp mặt với Trần Tinh Nguyên, mỗi khi trời tối Chúc Dân Học đều mơ thấy một giấc mơ kỳ quái. Ban đầu cậu ta cảm thấy chắc do ban ngày lo nghĩ gì nhiều nên đêm đến mới nằm mơ thấy cái đó.
Vì bị Trần Tỉnh Nguyên biết được chuyện cậu ta ngược đãi mèo, cho nên mới mơ tới chuyện lúc cậu ta ngược đãi mèo bị Trần Tỉnh Nguyên bắt gặp.
Thời gian dần dần trôi qua, nội dung trong giấc mơ càng ngày càng nhiều hơn, cũng càng ngày càng kỳ quái.
Một cô gái mặc váy đỏ xuất hiện trong mơ cứ bắt cậu ta học thuộc từ điển tiếng Trung đương đại và từ điển Oxford cao cấp. Trong giấc mơ, người này quy định mỗi ngày cậu phải học được bao nhiêu đó từ vựng, nếu không học thuộc sẽ bị trừng phạt. Sao Chúc Dân Học có thể để tâm đến một giắc mơ cơ chứ?
Tối ngày thứ hai, cậu ta vừa mới ngủ thiếp đi đã nhìn thấy hai quyên từ điển biến thành ngọn núi lớn đè lên người, cảm giác như xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng rôm rốp, lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị ép đến vỡ luôn.
Người phụ nữ dùng một chân giam lên đầu cậu ta, đôi môi đỏ mở rộng tới mang tai, để lộ ra hàm răng trắng hếu: "Dám xem lời nói của bà đây như gió thoảng qua tai à? Bà đây sẽ vặn đầu mày xuống làm trái bóng để đá!"
Chúc Dân Học còn đang cảm thán giấc mơ này vô lí quá thì chợt thấy người phụ nữ kia ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy đầu cậu ta, nhẹ nhàng vặn một cái, rồi bê lên giống như bê một quả dưa hấu.
Tiếp đó, một người đàn ông đeo kính và một người đàn ông đầu định di tới, ba người bọn họ thật sự xem đầu cậu ta như trái cầu mà đá. Đầu cậu ta bị đá qua đá lại, đá đến nỗi mắt đau, tai đau, mũi đau, cái miệng thì hộc đầy máu tươi, đầu óc choáng váng đến hoa cả mắt.
Chúc Dân Học liên tục cầu xin tha thứ, rối rít van cha gọi mẹ, liên mồm ninh hót rồi van nài.
Người phụ nữ giam lên đầu cậu ta, hỏi: "Có học hay không?”
"Học, tôi học"
“Thật không?” "Thật! Tôi lấy ba tôi ra thẻ!"
Người phụ nữ cười khẽ một tiếng: "Được thôi."
Đứa con bị bạo lực gia đình lại lấy người ba tàn bạo của mình ra thề, quả thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Không hiểu sao Chúc Dân Học lại nghe ra được trong nụ cười đó có chút châm biếm, trong đầu không hiểu là chuyện gì, đành phải khuất phục dưới uy quyền của người phụ nữ đó.
Đêm nay, cậu ta không chỉ học từ điển tiếng Trung và tiếng Anh, mà còn bị hai người đàn ông khác túm lấy, bắt học cả công thức vật lý và hóa học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận