Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 718:

Chương 718:Chương 718:
Chuong 718:
Thiết Đản là một người rất hiểu chuyện, luôn yên lặng lắng nghe Thiện Nhi nói chuyện, cũng không mở miệng cắt ngang lời cô nói, rất thích hợp để cô thể hiện mong muốn khoe em trai của mình.
Cậu ta rất muốn nói cho Thiện Nhi biết đây mới chỉ là bắt đầu, cha mẹ của cô sẽ càng thêm coi trọng đứa em trai này và sẽ ít quan tâm đến cô hơn, nhưng lại cảm thấy sự thật tàn khốc này tốt nhất không nên để cho Thiện Nhi biết được, bởi vì có thể vợ chồng quản lý sẽ khác với những bậc cha mẹ khác thì sao?
Sự thật chứng minh, tư tưởng trọng nam khinh nữ của bậc làm cha mẹ khắp thiên hạ đều giống nhau, cũng sẽ không bởi vì là người tốt mà ngoại lệ.
Thiện Nhi trước đây đến đưa cơm luôn có dáng vẻ tươi tắn chân thành, thì nay ý cười trên mặt cũng dần có chút miễn cưỡng.
Thiết Đản nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, nhưng vì bị nhốt ở nơi xay bột nên cậu ta chẳng làm gì được.
Rồi sau đó có một ngày, nụ cười của Thiện Nhi đột nhiên trở nên rạng rỡ, cô ấy nói: "Cha mẹ đang thu xếp cho tớ đi xem mắt đó".
Bắt đầu từ hôm đó, đến phiên Thiết Đản khổ sở và hậm hực.
Năm năm sớm chiều ở chung, cậu ta đã sớm thích cô gái lương thiện này rồi, nhưng cũng biết với hoàn cảnh và điều kiện của bản thân, thì không có cách nào có thể mở miệng thưa với quản lý thôn được.
Quản lý thôn dù có tốt bụng đến đâu, cũng không có khả năng đồng ý để cho một thiếu niên nhỏ tuổi hơn còn giết chết một nhà bốn người, sau khi lớn lên ngoại trừ xay bột thì cũng chẳng có gì nổi bật cưới con gái của mình.
Thiết Đản càng ngày càng trở nên trằm mặc, nếu là trước đây Thiện Nhi sẽ rất nhanh phát hiện ra điều bất ổn và an ủi cậu ta, nhưng lúc này đây cô ấy cũng không có phát hiện ra.
Cậu ta hiểu được nếu mình cứ ngồi yên không làm gì, Thiện Nhi sẽ chẳng thuộc về mình được. Nhưng bị nhốt ở một nơi như vậy, ngay cả ra ngoài cũng không được thì biết làm cách gì mới được đây?
Còn Thiện Nhi thì vẫn luôn tươi cười, nói cho cậu ta biết tiến độ xem mắt của mình.
Cô ấy nói đối tượng xem mắt của mình là một người có điều kiện gia đình rất tốt, gả đi qua đó thì sẽ làm vợ của quản lý, cha mẹ đều rất hài lòng, đã nói chuyện rồi, cô ấy phải chuẩn bị thêu áo cưới cho mình, rất bận nên về sau sẽ không thể thường xuyên tới nói chuyện cùng Thiết Đản được.
Thiết Đản suy nghĩ rất nhiều ngày, rốt cục Thiện Nhi cũng phát hiện ra cậu ta trầm mặc, thân thiết hỏi: "Minh Húc, cậu làm sao vậy?”
"Tôi muốn ra ngoài." Quen biết năm năm, đây là lần đầu tiên Thiết Đản nói cậu ta muốn ra ngoài.
Thiện Nhi sửng sờ hồi lâu, khóc lóc nói: "Đến cả cậu cũng muốn vứt bỏ tôi sao?"
Từ bỏ này xuất phát từ đâu? Cậu ta chưa từng có được cô ấy, nên cũng không thể nói là vứt bỏ được.
Ý thức được mình nói cái gì, Thiện Nhi vội vàng lau khô nước mắt,"Tôi đã hỏi thăm qua, người trong thôn trang không có ý định thả cậu ra ngoài, nếu cậu muốn đi tôi có thể thả cậu đi, nhưng cậu phải đi thật xa, không thể trở về nữa” Thiết Đản không đồng ý: "Không được, tôi không thể liên lụy cậu được!"
Thiện Nhi vừa khóc vừa cười, "Tôi chính là con gái của quản lý thôn trang này, thả một người đi thôi mà cũng không phải chuyện gì lớn lắm đâu? Qua hai năm nữa tôi sẽ lập gia đình, cha mẹ sẽ không phạt tôi quá nặng, cùng lắm là nhốt tôi lại, để cho tôi thêu chút gì đó để tu tâm dưỡng tính. Áo cưới phải thêu rất lâu, làm xong sớm thì cũng bớt việc."
"Không được." Thiết Đản vẫn không đồng ý, cậu ta không muốn liên lụy người con gái mình thích, có bị phạt nhẹ hơn nữa cũng không được.
Thiện Nhi như một người chị gái mà vỗ vai Thiết Đản, vui mừng nói,"Chỉ chớp mắt mà cậu đã lớn như vậy rồi, cái nơi xay bột nho nhỏ này đã không chứa nỗi cậu, đây cũng là lúc cậu phải lang bạt bên ngoài rồi".
Thiết Đản muốn nói: Cậu không nên coi tôi là em trai, vì tôi không coi cậu là chị gái, tôi muốn rời khỏi nơi này cũng là bởi vì muốn làm bản thân có điều kiện tốt hơn, để cậu gả cho tôi một cách vinh quang.
Nhưng cậu ta không biết sau khi rời khỏi nơi này có thể làm được cái gì, cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian, cậu không thể hứa hẹn gì, càng không thể để cho một cô gái dành cả thanh xuân để chờ đợi mình được. Thiết Đản đem hứa hẹn cùng mục tiêu của mình chôn sâu tận đáy lòng mà không nói ra.
Hai người lên kế hoạch bỏ trốn trong mấy ngày sau đó, Thiện Nhi tích góp được rất nhiều lương khô, lấy một ít tiền trong số tiền mình tiết kiệm được đưa cho Thiết Đản.
Thiết Đản sao có thể đồng ý nhận tiền riêng của người trong lòng được?
Nhưng Thiện Nhi nhất quyết đưa cho cậu ta, còn nói: "Coi như là tôi cho cậu mượn, chờ cậu ở bên ngoài xây dựng được sự nghiệp, sau khi trở về thì trả lại cho tôi gấp đôi, xem như cho tôi thêm đồ cưới, có được không?"
Thiết Đản cầm một ít lộ phí, mang theo lương khô ma Thiện Nhi chuẩn bị cho cậu ta, nhân lúc đêm khuya đã rời khỏi thôn trang.
Cậu ta đã ở trong nơi xay bột kia suốt năm năm, từ một đứa trẻ có khuôn mặt non nớt đã lớn lên thành một thiếu niên có dáng người cao gây, bởi vì cứ ba ngày thì sẽ có một hoặc là nửa quả trứng gà của Thiện Nhi đưa cho, còn có thể ăn vụng sữa đậu nành đã xay xong, cho nên thân thể của cậu ta rất rắn chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận