Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 230:

Chương 230:Chương 230:
Chuong 230:
Quách Uyễn Thanh: "Bộ trưởng Cao, anh có thể áp chế nó không?"
"Sau khi bị thương, tôi đã lập tức đưa bọn họ ra ngoài, đồng thời cũng sơ cứu để tránh thi khí phát tán, tạm thời thi khí sẽ không lan ra các bộ phận khác trên cơ thể." Cao Nhiên biết họ đang lo lắng cái gì, vội vàng nói: "Yên tâm đi, nếu như tôi phát hiện thi khí có xu hướng lan rộng, trước khi cơ thể bị thi biến, tôi nhất định sẽ chặt đứt bàn tay này ngay."
Dù là cương thi ngàn năm hay là huyết thi thì cũng đủ khiến người ta rất bận rộn rồi, nếu như có thêm Cao Nhiên bị biến thành cương thi rồi bất thình linh cắn người một cái, từ đồng minh chuyển sang gián điệp, người này tiếp tục cắn người kia, vậy thì cả đám bọn họ đều xong đời luôn rồi.
Mọi người không có cách đối phó và khống chế thi khí nên im lặng không nói gì, chỉ có hai người Hằng Thuật cùng với Tuệ Tâm là bước lại gần cẩn thận quan sát.
Hằng Thuật lắc đầu lui về phía sau: "Trận pháp của tôi không giúp được."
Cao Nhiên và Tiêu Thành quay sang nhìn Tuệ Tâm. Tuệ Tâm xuất thân từ cửa Phật, có lẽ sẽ có cách khắc chế thi khí âm tà ngoan độc này.
Tuệ Tâm chắp tay trước ngực, niệm một đoạn kinh. Giọng nói của anh ấy rất trong trẻo, từng kinh văn được niệm ra tựa như lông bàn chải mềm mại nhẹ nhàng cọ rửa dục vọng cùng với tạp niệm của mọi người, nghe mà lòng người sáng ngời, tâm tình thoải mái.
Sau khi niệm xong kinh văn, Tuệ Tâm trợn mắt lên thì thấy thi khí vẫn cứ nắn na ở miệng vết thương của Cao Nhiên, dường như chỉ bị cản lại một chút chứ không bị loại bỏ hoàn toàn.
"Xin lỗi, tu vi của tiểu tăng còn thấp, không đủ để đối phó với nó."
Nói không thất vọng thì là giả, nhưng Cao Nhiên đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nghe vậy, anh ta chỉ cười cười đáp: "Cảm ơn đại sư, tôi đã on hơn nhiều rồi." Trong mắt Tiêu Thành không che giấu nổi vẻ thất vọng, cậu bé chuyển tầm mắt từ trên người Cao Nhiên sang Tô Vân Thiều, trong lòng thoáng mong đợi.
Tô Vân Thiều có thể vẽ được đủ loại bùa chú, nói không chừng...
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Phương Hữu Đức hat cằm với Tô Vân Thiều: "Sao chúng ta không hỏi đại sư bùa chú về chuyện này nhỉ?"
Lời nói vừa dứt đã thu hút toàn bộ lực chú ý của mọi người.
Tô Vân Thiều lạnh nhạt liếc mắt nhìn sang anh ta, sau đó quay sang nói với Tiêu Thành: "Gạo nếp, bùa vàng, chu sa."
"Em đi lấy ngay đây!" Tiêu Thanh vui vẻ, quay người chạy đi ngay.
Cao Nhiên cứng họng: "Vân Thiều, em biết sao?"
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, anh ta mới nhận ra cổ họng của mình đã mất tiếng gần như nói không rõ lời nữa rồi.
Anh ta đã chuẩn bị tâm lý là mắt luôn cánh tay này, ai ngờ lại nhận được tia sáng, nhỡ đâu anh ta không bị tàn tật thì sao?
"Thử xem sao." Dù sao cũng là huyết thi ngàn năm mà Tô Vân Thiều lại chưa từng gặp qua, cô không nắm chắc được hiệu quả tới mức nào nên không dám nói trước.
Tuy là như thế nhưng vẫn có một phần hy vọng. Cao Nhiên gật đầu, trong lòng có chút chờ mong.
Những người khác cũng đang chờ đợi.
Mọi người chờ Tiêu Thành mang gạo nếp, bùa vàng, chu sa trở lại, cũng chờ xem kết quả đối phó với thi khí của Tô Vân Thiều.
Chẳng ai có thể đảm bảo cho họ rằng khi chiến đấu với huyết thi ngàn năm sẽ không bị tai nạn. Nếu đã có cách đối phó được với thi khí thì lúc chiến đấu cũng có thể buông lỏng tay chân hơn, không cần phải kiêng dè nhiều như thế nữa.
Quá trình chờ đợi quá gian nan, Cao Nhiên không thể không tìm đề tài để nói. "Vân Thiều, anh cũng nghe nói gạo nếp có thể trị cương thi cùng với thi khí, sau khi trở về anh cũng từng dùng thử gạo nếp, nhưng mà thi khí bị hút ra ít lắm."
Tô Vân Thiều đáp: "Gạo nếp chỉ có tác dụng của một vật dẫn mà thôi, muốn trị thi khí không thể dựa hoàn toàn vào nó được."
Có con cương thi nào mà sợ gạo nếp đâu chứ?
Nếu như thế, người bình thường chỉ cần ném một nắm gạo nếp là có thể giết chết được cương thi rồi, cần gì người trong Huyền môn nữa?
Nghe như cô có cách trị liệu, mọi người đều thầm thở phào.
Không tới mười phút sau, Tiêu Thành cùng với các thành viên trong đội đã đầu đầy mồ hôi mang đống đồ Tô Vân Thiều cần về tới nơi.
Tô Vân Thiều chỉ huy bọn họ phơi bình gạo nếp dưới ánh nắng, còn mình thì đi điều chế chu sa, rửa sạch rồi để lên bàn vẽ bùa.
Lá bùa to như bàn tay cô chỉ mắt hai phút đã vẽ được năm tờ.
Mọi người nhìn cô chằm chằm, không có lấy một cái chớp mắt, thấy một tay cô cầm lấy bùa vàng, môi khép mở, tiện tay vung lên, bùa vàng bay lên không trung rồi bốc cháy tạo ra ngọn lửa màu xanh lam. Ngọn lửa không nóng mà ngược lại còn có chút lạnh lẽo.
"Minh Hỏal" Tuệ Tâm và Phương Hữu Đức đồng thanh kêu lên.
Tô Vân Thiều không thèm để ý tới bọn họ, ném bùa vàng vào đống gạo nếp được phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Rõ ràng không được tưới thêm bát cứ vật dẫn nào, gạo nếp lại phực lên cháy hừng hực, chẳng may chốc đã cháy thành một đống bột phan màu trắng. Gần mười ký gạo nếp đã biến thành tro trong nháy mắt.
Tô Vân Thiều hốt một nắm bột lên, vẫy vào miệng vết thương của Cao Nhiên, bột phấn màu trắng vừa chạm vào cánh tay nháy mắt đã biến thành màu đen. Tô Vân Thiều gạt lớp bột đen kia đi, tiếp tục vây thêm một nắm bột trắng. Hết lần này đến lần khác, cho đến khi dùng tới chút bột trắng cuối cùng còn dư lại thì bột trắng trên vết thương không còn biến thành màu đen nữa, da thịt trên cánh tay đã trở lại màu sắc bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận