Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 750:

Chương 750:Chương 750:
Chương 750:
Thiết Đản chưa từng đi qua chỗ nào tốt như thế nên không tưởng tượng ra được. Thiện Nhi đọc sách, học cách miêu tả trong sách, học vẽ tranh, thử vẽ biệt viện cho cậu bé xem.
Thiện Nhi thích nhìn Thiết Đản ăn ngấu nghiễn một cái gì đó, thích nhất là Thiết Đản âu yếm chia đôi quả trứng gà cho cô bé, cũng thích Thiết Đản cười tươi mỗi khi gọi tên cô bé, thích bộ dáng khi Thiết Đản đọc sách, khi được cô bé chỉ dạy.
Vợ quản lý thôn muốn sinh thêm một đứa con, nhưng mà bà ta cứ chửa chưa được bao lâu thì lại bị sảy thai. Mỗi lúc như thế, vợ chồng hai người họ lại cãi nhau am
Thiện Nhi đi qua phòng ba mẹ lúc nào cũng sẽ nghe thấy bọn họ nhắc tới thai long phụng, bảo đó là báo ứng đấy. Vì thế cô bé ngày càng không muốn đến phòng ba mẹ nữa.
Mà có thể là vợ chồng quản lý thôn không quan tâm tới tình trạng của Thiết Đản, cũng có thể là đang vội vã chuyện sinh thêm đứa khác nên không còn yêu thương Thiện Nhi như trước nữa.
Suốt năm năm trời trong cuộc đời Thiết Đản chỉ có cối xay bột và Thiện Nhi, Thiện Nhi cũng chỉ biết mỗi Thiết Đản và chỉ nói chuyện với một mình cậu bé.
Chẳng qua là, khi Thiện Nhi mười tuổi thì có thêm đứa em trai, từ đó có thêm trách nhiệm chăm sóc em trai, có thêm đề tài để nói chuyện phiếm, nhưng cô bé vẫn cảm thấy Thiết Đản quan trọng hơn em trai nhiều.
Đối với em trai, đó chỉ là trách nhiệm.
Đối với Thiết Đản, có hỗ thẹn, có yêu thích và có cả cảm kích.
Khi đó Thiện Nhi còn nhỏ, không làm được nhiều thứ. Cô bé vẫn luôn mong chờ một ngày cô bé có năng lực, có thể thả Thiết Đản đi.
Nhưng mà thế sự vô thường, năm cô bé mới mười hai tuổi, ba mẹ đã bắt đầu tìm đối tượng cho cô bé. Thiện Nhi thử nói bóng nói gió, phát hiện mỗi khi Thiết Đản nghe đến chuyện liên quan tới xem mắt đều sẽ im lặng, sau một hai lần, cô bé xác định được Thiết Đản cũng thích mình, thế là cô bé vui vẻ tới mức nửa đêm không ngừng lăn lộn trong 6 chăn.
Nhưng ngày vui rất ngắn ngủi, mùa hè năm ấy, người chủ của đời thứ hai tới biệt viện tránh nóng, nhìn thấy Thiện Nhi xong đã quay sang nói với ba mẹ cô bé rằng gã ta muốn lấy cô bé về làm người hầu thông phòng.
Từ khi còn thơ bé, Thiện Nhi đã được dạy dỗ cách làm vợ của người ta, cách quán xuyến gia đình, gả cho người nào thì làm đúng trách nhiệm người đó yêu cầu. Khi nghe được tin dữ, ba mẹ không an ủi cô bé được một câu, không có khổ sở, cũng không rơi nước mắt mà ngược lại họ còn khuyên cô bé mau chóng chấp nhận sự thật ấy.
Báy giờ, Thiện Nhi nhận ra mình đã không còn được ba mẹ coi trọng nữa, không phải, thật ra là từ trước đó nữa rồi.
Từ khi em trai được sinh ra, ba mẹ cô bé đã không còn để ý đến cô bé nữa.
Từ khi biết tin đó, Thiện Nhi không biết nên đối mặt với Thiết Đản như thế nào, làm sao nói cho cậu bé biết rằng sau này lớn lên cô bé sẽ phải làm người hầu thông phòng cho gã đàn ông già đáng tuổi làm ba cô bé. Nụ cười trên gương mặt cô bé ngày càng ít dần, càng ngày càng trở nên miễn cưỡng.
Thiết Đản đã nhìn ra.
Thiện Nhi ngồi trên giường cả đêm. Ngày hôm sau cô bé vẫn tới tìm Thiết Đản như bình thường. Cô bé quyết định sẽ giấu nhẹm chuyện này đi.
Chẳng được mấy ngày, Thiết Đản bảo là phải đi.
"Cậu cũng muốn bỏ rơi tôi sao?" Thiện Nhi khóc lóc nói, cô bé mau chóng muốn giấu đi, không để cho Thiết Đản phát hiện ra có gì khác biệt, thậm chí còn chủ động giúp Thiết Đản lên kế hoạch tích góp lương khô để cậu bé có cái mà đi đường. Buổi tối Thiết Dan rời đi, lòng Thiện Nhi lạnh lẽo. Những điều quan trọng nhất trong cuộc đời cô bé cứ thế dần dẫn rời bỏ cô bé.
Cô bé là Thiện Nhi, từ nhỏ đã thiện lương, không thể để cho Thiết Đản biết rằng nếu để cho cậu rời đi thì cô bé sẽ bị phạt nặng được.
Cô bé là Thiện Nhi, từ nhỏ đã thiện lương, một thân một mình chịu tội danh thả Thiết Đản đi, không để cho những người xay bột khác bị liên lụy, thế là đã bị vợ chồng quản lý thôn nhốt trong phòng tận ba tháng.
Cô bé là Thiện Nhi, từ nhỏ đã thiện lương, không muốn để cho ba mẹ khó xử, tuy bản thân không hề mong muốn cũng chỉ có thể rưng rưng nước mắt làm người hầu thông phòng cho người ta.
Thiện Nhi áo đỏ khinh bỉ nói: "Cho nên tôi hận cái tên này nhát."
Chỉ vì hai chữ "Thiện Nhi" đã trói buộc một cô gái mơn mởn sức sống, mai táng tự do, thanh xuân, thậm chí là cả sinh mệnh của cô gái ấy.
Cái tên là lời nguyền rủa ngắn gọn nhất trong cuộc đời này.
Tô Vân Thiều thở dài. May là khi cô đặt tên cho đám yêu quái đều dựa theo tình trạng cá nhân của từng đứa cộng thêm mục tiêu hoặc hy vọng của chúng chứ không phải áp đặt kỳ vọng của mình lên chúng.
"Thế tại sao sau này Thiện Nhi lại không bằng lòng thuận theo nữa thế?"
Thiện Nhi áo đỏ nói: "Thiện Nhi ngốc thích Thiết Đản, sao có thể nguyện ý gả cho cái loại người đó cơ chứ? Ban đầu con bé vẫn còn ôm hy vọng Thiết Đản sẽ quay về dẫn con bé đi, nhưng con bé chờ mãi mà không có kết quả, cuối cùng con bé đành phải phản kháng lại.”
Đó là lần duy nhất trong cuộc đời Thiện Nhi lấy hết can đảm ra mà phản kháng, cũng vì lần phản kháng đó đã cắt đứt luôn sự trong sạch và sinh mệnh của cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận