Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 459:

Chương 459:Chương 459:
Chuong 459:
Hai người bọn nó, đều là đứa nhỏ ngốc nghéch thành thực, thà chịu thiệt về mình chứ không chịu làm tổn thương người khác.
Trước khi cảm nhận được hồn phách mình hoàn toàn tan biến, dì Hong chân thành cầu nguyện: Ông trời ơi, xin ông thương xót một lần để cho hai đứa trẻ có thể tiếp tục sống tốt.
Là một bên chủ động hiến tế nên hồn phách của dì Hồng biến mất rất nhanh. Hồn phách của Kinh Luân nhỏ và hồn phách của Ngải Đức là hồn phách được hiến tế bổ sung nên đã ngưng thực, hóa giải lẫn nhau, bài xích, dung hop, tach ra roi dan dan van veo từ một người biến thành hai người độc lập.
Hồn phách mới được sinh ra sẽ còn rất yếu, người giấy nhỏ vẫy vẫy tay thu vào trong vòng tay gỗ hòe bị sét đánh đang được đeo trên cổ tay của Nguyễn Mai.
Nguyễn Mai: "Đại nhân, ngài không sao chứ?”
Người giấy nhỏ làm động tác đỡ trán, khẽ gật đầu, truyền ra giọng nói của Tô Vân Thiều: "Dọn dẹp hiện trường xong thì quay về, xe của bộ trưởng Cao và đội phó Tần đang ở phía dưới, bọn họ sẽ thu dọn dấu vết và đăng ký khai tử."
Ba quỷ sai: "Vâng."
Nguyễn Mai cẩn thận từng li từng tí nhặt lên người giây nhỏ lên rồi giấu ở trong ngực cùng Vân Khê và Cát Nguyệt nhanh chóng quét dọn hiện trường, mang đi tất cả đồ đạc mà bọn họ mang đến và mang di cơ thể của Trác Kinh Luân.
Đợt thứ hai là người của Cao Nhiên đã dọn dẹp hết tất cả dấu vết ở hiện trường có liên quan đến Huyền môn và mang thi thể của dì Hồng đi.
Đợt thứ ba là người của Tần Sóc, người của bộ phận pháp y đã quét dọn sạch sẽ toàn bộ dấu vết khả nghi ở hiện trường.
Một cơn gió thoảng qua, vằng trăng tròn từ sau đám mây hiện ra chiếu sáng khắp nơi dường như đã trải qua điều gì đó rồi lại bị che khuắt.
Không ai biết rằng ở nơi này có một người mẹ vĩ đại đã hy sinh thân mình cho hai đứa con.
Một giờ sau, Cao Nhiên cõng Trác Kinh Luân đi theo Tô Vân Thiều tiến vào cửa lớn của biệt thự nhà họ Tô.
e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Khi bước vào cánh cửa này có thể cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch nguyên khí giữa bên trong và bên ngoài bởi tụ nguyên trận, còn là loại cực phẩm.
Trong nháy mắt, Cao Nhiên nhìn thấy cây đào nhỏ vươn lá tắm mình dưới ánh trăng trong sân có yêu khí rất nhạt, linh khí cũng rất nhạt. Nhưng nguyên khí lại rất đầy đủ. "Van Thiều, đó chính là Đào Yêu mà em nói?” Sao nhìn không giống yêu quái nhỉ? Đêm nay, Tô Vân Thiều vì không muốn lộ diện. Từ khoảng cách xa mà chỉ huy người giấy nhỏ chủ trì nghi thức hiến tế hồn phách, đã mệt muốn chết.
Nghe câu hỏi của Cao Nhiên, cô không có sức lực để trả lời. Vì vậy cô đã gật gật đầu và chuẩn bị đi lên lầu.
"Lộp bộp lộp bộp" truyền đến tiếng bước chân dồn dập và chắc nịch.
Tiết tấu và âm thanh đi đường giống nhau. Trong hai ngày, sau khi Tô Vân Thiều đón Viên Viên từ chung cư trở về, không lúc nào là không trình diễn, không thể không quen thuộc được.
Quả nhiên, cửa đã được đẩy ra ngoài từ bên trong. Cái đầu nhỏ trắng đen tròn trịa của Viên Viên thò ra từ khe cửa, rất giống một tên ăn trộm.
"Vân Vân, chị đã trở lại!"
Nhu Me theo sát phía sau cũng nhảy dựng lên, giam lên cái đầu tròn trịa của Viên Viên, mượn lực nhảy vọt ra ngoài chạy đến trước mặt Tô Vân Thiều: "Van Vân, hoan nghênh trở về."
"Ngao-" Viên Viên nổi giận xông tới nắm lấy cái đuôi của Nhu Mễ liền nhào nặn nó thành Phong Hỏa Luân. Bị ném lên không trung, Nhu Me& liên tục kêu la thảm thiết. T6 Van Thieu va ba quy sai da nhìn thấy nhiều nên không hề cảm thấy ngạc coi như trước mắt không có chuyện gì mà đi vòng qua.
Cao Nhiên từ xa chạy đến để tận mắt nhìn thấy chú gấu trúc khổng lồ đáng yêu: "..." Cái này, hung dữ vậy sao?
Tô Vân Thiều quá mệt mỏi vừa nằm xuống sô pha ở trong phòng khách liền không muốn đứng dậy. Mọi chuyện còn lại đều do ba quỷ sai làm.
Nguyễn Mai hướng dẫn Cao Nhiên cõng Trác Kinh Luân về phòng khách. Vân Khê lên lầu ba giải thích chuyện tối nay cho ba mẹ Tô đã lo lắng đến mức không ngủ được, còn Cát Nguyệt thì đến phòng Tô Van Thiều lấy một cái chăn xuống.
Lên lầu, xuống lầu không quá một phút. Cát Nguyệt ôm chăn trở về thì đứng ở đầu cau thang nhìn thấy Diêm Vương không biết đã đến từ lúc nào đang ôm Tô Vân Thiều, ôm ngang người bề lên lầu.
Cát Nguyệt lặng lẽ bước sang một bên trong lòng vẫn còn nghi ngờ Diêm Vương làm sao biết được?
Đối với việc này, Đào Yêu yên lặng lắc lw hai giọt Nguyệt Lộ, khuôn mặt nhỏ day thịt hết sức vô tội: Người ta không biết gì hết nhai
Sau khi Diêm Vương đi lên lầu, vừa cúi đầu xuống nhìn, người trong lòng mặc dù không mở mắt nhưng cũng đã tỉnh.
"Mệt thì ngủ đi, anh ôm em vào phòng."
Tô Vân Thiều buồn ngủ "Ừ" một tiếng. Cơ thể kỳ thật đã rất muốn ngủ nhưng bởi vì chuyện còn chưa làm xong, trong lòng trước sau luôn nghĩ về chuyện đó mà ngủ không yên được.
"Lâu Cảnh."
"Anh ở đây."
"Tại sao dì Hồng lại có tâm hồn thuần trắng?"
Cái gọi là tâm hồn thuần trắng cũng không phải là nói tâm hồn đó có màu trắng, cũng không có quan hệ gì với từ "thuần khiết", chỉ có ý nghĩa là người có tâm hồn như vậy nhất định là người có ý chí không kiên định dễ bị ảnh hưởng, dù đó là mặt tốt hay mặt xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận