Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 310:

Chương 310:Chương 310:
Chương 310:
"Ngài giúp cô ấy đặt tên thì có làm sao không?”
"Đương nhiên là không." Diêm Vương cắt ngón tay, bôi lên thân kiếm, dùng máu của mình để mài lưỡi kiếm của Lôi Minh.
Thanh kiếm Lôi Minh là món Bảo Khí vừa mới làm xong chưa tới hai ngày, thế nhưng bây giờ nó đã kêu ong ong và run lên trong tay của Diêm Vương, mở ra trí tuệ, muốn chạy trốn khỏi tay của anh ta.
Đào Yêu há hốc miệng,"Tên và cách mài kiếm của ngài cũng đều trâu bò như vậy sao?”
Diêm Vương bắt lấy chuôi kiếm Lôi Minh đang định chạy trốn, dùng tay búng nó một cái, Là tôi dẫn cô ấy vào huyền môn, dù không làm lễ bái sư chính thức nhưng tôi cũng coi như là một nửa sư phụ rồi, còn không động được vào mi à?”
Kiếm Lôi Minh đột nhiên không rung nữa, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng bàn tay của anh ta.
Sư phụ đặt tên cho Bảo Khí của đồ đệ, giúp đồ đệ mài bén, đó không phải là lẽ thường sao?
Sáu quỷ và một yêu: "..."
Cho nên Tô Vân Thiều và Diêm Vương thực sư là sư đồ luyến ( thầy trò yêu nhau ) sao? Quả dưa (tin tức lá cải ) này to quá, không đỡ được đâu. Diêm Vương đặt thanh kiếm Lôi Minh đã ngoan ngoãn xuống, sau đó vẽ một lá bùa vứt sang phía sáu quỷ và một yêu.
"Lời không nên nói thì đừng nói.”
Sáu quỷ và một yêu liều mạng lắc đầu, không dám, không dám.
Làm xong hết việc, Diêm Vương định rời đi.
Trong khoảnh khắc ấy, không biết Nguyễn Mai lấy can đảm từ đâu ra, đột nhiên bước về phía trước một bước, Diễm Vương đại nhân, Nguyễn Mai có một chuyện muốn hỏi."
Diêm Vương dừng bước chân lại, đưa lưng về phía Nguyễn Mai, "Nói." Nguyễn Mai vội nói: "Trên người tôi còn có một ít công đức, tôi muốn giúp đại nhân sửa bút Phán Quan thì phải làm như thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính không thể nhớ nổi nguồn gốc năng lực của mình, bởi vì nguồn gốc xuất phát từ chỗ của Diêm Vương, nhưng bị Thiên Đạo cản trở, cho nên cô ấy không thể nhớ ra bất kỳ điều gì có liên quan đến Diêm Vương.
"¬....
Chiều hôm đó, gái thẳng Tô Vân Thiều đã thực sự chiêm ngưỡng được kết quả của sức chiến đấu đáng sợ trong việc mua sắm của phụ nữ.
Lúc đầu mẹ Tô còn thực để ý đến việc công bằng với hai cô con gái, cùng lắm bà chỉ dám mua thêm vài bộ cho Tô Vân Thiều, nhưng khi bà nhận ra Tô Y Y không quan tâm đến những gì bà mua và chỉ tập trung vào việc mặc quần áo cho Tô Vân Thiều, hai mẹ con phối hợp với nhau, bắt đầu càn quét.
Dáng người của Tô Vân Thiều so với các cô gái ở độ tuổi mười bảy, mười tám thì tương đối cao và mảnh khảnh hơn, rất nhiều bộ quần áo không cần thử cũng có thể mua được, còn khi mua giày thì còn phải thử một chút để xác nhận độ thoải mái.
Bọn họ mua quá nhiều, nhiều đến nỗi phải gọi điện thoại cho Ba Tô đang làm ở công ty tới: "Bà xã, anh còn tưởng rằng thẻ anh cho em bị trộm rồi đấy?"
"Không có đâu." Mẹ Tô phấn khích nói,'Em và YY giúp Vân Vân mua quần áo, giày dép và túi xách chứ không phải bị trộm."
Ba Tô cũng không có ngăn cản hành vi mua sắm điên cuồng của mẹ Tô lại, mà ông ấy còn muốn giúp bà ấy một tay: "Ba mẹ con đang ở đâu? Để anh bảo trợ lý qua đưa thêm cho em một cái thẻ khác.”
"Không cần, đủ rồi." Mẹ Tô bắt mãn mà phông má, chỉ khi đối mặt với ba Tô, bà ấy mới có thể lộ ra dáng vẻ như một cô gái nhỏ,"Vân Vân hoàn toàn không có hứng thú gì với trang sức, túi xách, giày cao gót, em và Y Y đang đau đầu không biết phải làm sao đây." Con gái yêu chỉ không thích trang sức, túi xách và giày cao gót mà thôi, có chuyện gì to tát chứ? Ba Tô không cảm thấy có gì đáng lo ngại cả.
"Vân Vân còn chưa đến 18 tuổi, đi giày cao gót sớm không tốt cho cơ thể, mà chiều cao của con bé không di cũng không sao, em cứ nghe theo con bé đi.”
"Em biết, nếu không phải có may dịp cần phải mặc lễ phục, YY cũng không ởi giày cao gót." Mẹ Tô đang chìm trong thú vui mua sắm, bà không thèm nói nhiều với ba Tô, không nói được vài câu đã cúp điện thoại.
Ba Tô nhìn dòng thông báo cuộc gọi đã ngắt kết nối, ông lắc đầu bật cười. Ba mẹ con đi dạo phố cũng mệt mỏi, vì vậy họ ăn tối trong nhà hàng rồi mới về nhà.
Trong phòng khách, những túi mua sắm được trung tâm thương mại gửi tới và được đặt day trên sàn, ở ghế sô pha bên cạnh có Tô Húc Dương đang nằm trên đó.
Từ trước đến nay Tô Húc Dương luôn ôm kè kè chiếc điện thoại di động bên cạnh, chẳng mấy khi anh ấy rời chiếc điện thoại được, vậy mà giờ anh ấy im lặng nằm ở kia, nếu không phải anh còn đang mở mắt, mẹ Tô còn tưởng rằng con trai mình đã ngủ rồi.
"Húc Dương? Sao con không về phòng?”
Tô Húc Dương lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy ba người họ, giọng nói của anh ta đã trở nên mơ hà: "Về - rồi - sao."
Lời chào như tới từ địa ngục này khiến mẹ Tô và Tô Y Y sợ hãi và giật mình, noi hết cả da gà.
Mẹ Tô: "Nói chuyện cho cẩn thận!"
Tô Y Y: “Anh, anh làm gì mà giống như bị người ta lấy đi hồn phách thế?"
Tô Vân Thiều phát hiện ra ba con quỷ học bá đang ngồi ở trên lan can cầu thang, thấy cô nhìn qua, họ làm ra động tác cây kéo, còn gì mà không rõ nữa chứ?
"Xem ra, không tới ba ngày anh đã nhận ra kết quả rồi."
Tô Húc Dương đang hấp hối phải ngồi bật dậy, biểu cảm khi nhìn Tô Vân Thiều như chợt hiểu ra, tức giận, bực mình rồi tủi thân, anh ta thể hiện kỹ năng thay đổi sắc mặt, không nói ra một câu phàn nàn nào, nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận