Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 262:

Chương 262:Chương 262:
Chương 262:
Tô Vân Thiều nhìn nhóc shota, trưng cầu ý kiến của nó,"Cậu nhóc muốn tự mình nói hay là để tôi nói?"
"Để tôi tự nói!" Nhóc shota nghiêm túc nói ra sự thật khiến mọi người kinh ngạc tới há hốc miệng, suýt thì rơi cả cằm,"Những nhân viên đang làm việc trong công viên đều không phải là con người, đương nhiên chúng tôi phải nghĩ cách để bảo vệ mọi người."
"Sao lại thế được?" Tô Y Y đã tới đây một lần, cô ấy không không phát hiện ra nửa điểm đáng ngờ,"Lúc tôi tới là ban ngày, thấy các nhân viên làm việc ở đây đều có bóng cả, sao họ có thể là ma quỷ được chứ?"
"Muốn có bóng không phải rất đơn giản sao?" Nói xong, nhóc shota ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhỏ ngắn ngủn chọc chọc vào cái bóng bên cạnh Cái Khiết, sau đó xé ra một mảnh ném xuống dưới chân mình.
Theo sau, cái bóng bị khuyết mat một góc của Cái Khiết dần dần được lấp day mà dưới chân nhóc shota cũng có thêm một cái bóng, mà cái bóng này còn thay đổi theo từng cử động của nhóc shota.
Các bạn nhỏ: II
"Như vậy cũng được sao?!"
"Có gì không được chứ?” Nhóc shota cũng chẳng thèm để ý, đem cái bóng trả lại cho Cái Kiến, dưới chân cậu nhóc lại trở nên trống rỗng,"Tôi chỉ mượn dùng một lát thôi, sẽ không gây ảnh hưởng đến chị đâu.”
Cái Khiết nghe hiểu được ý nghĩa an trong câu nói đó, không khỏi lên tiếng: "Nếu mượn trong một khoảng thời gian dài thì sao, sẽ xảy ra chuyện gì?"
Nhóc shota kiên nhẫn trả lời: "Chúng tôi đều là những quỷ hồn không làm hại người, sẽ không làm như vậy."
Tô Vân Thiều giải thích: "Có bốn vị thần thú canh giữ ở đây, ma quỷ ở bên ngoài không thể vào được, trong lúc ở đây mà thiếu chút bóng cũng không sao, nhưng nếu ở bên ngoài mà bị trộm bóng trong một thời gian dài, người đó sẽ có chút mệt mỏi. Không phải ai cũng biết đến cách mượn bóng, cũng chẳng có mấy con quỷ nào rảnh rỗi đứng dưới ánh nắng mặt trời đâu, yên tâm đi."
Tần Giản chợt hiểu ra: "Bảo sao bùa bình an và bùa ngọc đều không có phản ứng gì, hoá ra nó chẳng khác gì với ngọc mượn vận may, chẳng ngăn được mấy hành vị trộm cắp kiểu này."
Nguyên nhân quan trọng nhất chắc là: Chỉ mượn chút bóng không gây ra ảnh hưởng gì lớn.
Nhóc shota giật mình, đôi chân nhỏ lại lùi về phía sau vài bước, chạy đến trốn ở phía sau Tô Vân Thiều. Tô Y Y nhìn thấy cảnh đó thì không vui nỗi, trở nên khó chịu.
"Tắt cả bùa bình an và bùa ngọc của chúng tôi đều là chị gái cho, cậu sợ bùa chú mà không sợ chị tôi à?"
Hơn nữa, với thái độ trước của nó đối với Tô Vân Thiều, theo lẽ thường thằng nhóc này phải nỗi đóa lên mới phải? Sao lại chạy tới trốn giống như đang tìm kiếm sự bảo vệ thế?
"Bùa chú sẽ khiến ma quỷ bị thương, nhưng cô ấy thì không." Nhóc shota lộ cái đầu nhỏ ra, nói xong lại rụt vào, nghĩ một chút, nó cảm thấy lời này chưa hay lắm, vì thế nó thò cái đầu nhỏ ra lần nữa để nói: "Tôi không làm chuyện gì xấu, cô ấy sẽ không làm tôi bị thương."
"Nếu cậu không làm chuyện gì xấu, bùa chú cũng sẽ không làm cậu bị thương đâu.”
"Sao có thể nói như thế được?" Nói đến đây, nhóc shota tủi thân, phẫn nộ, buồn bực,"Nếu không làm tôi bị thương, cô nghĩ tự dưng tôi lại phải đóng cửa công viên à?"
Biết được nguyên nhân chính khiến công viên giải trí thần bí phải đóng cửa chính là do bùa bình an, các bạn nhỏ đều sợ ngây người.
"Hả? Không thể nào?"
"Không phải nói bỏ nhà ra đi sao?"
"Nhân viên làm việc trong công viên của cậu đều bị bùa chú làm bị thương hết rồi à?"
"Hai người bọn họ cùng lắm chỉ mang được mấy lá bùa, sao có thể khiến mấy ngàn nhân viên trong công viên của cậu bị thương được?"
Nhóc shota càng nổi cáu: "Tôi còn nhỏ như vậy, lấy đâu ra bản lĩnh để thống lĩnh mấy ngàn quỷ hồn? Tổng cộng chỉ có hơn một trăm quỷ hồn mà thôi, ngoại trừ những nhân viên làm ở quay tiếp tân không thể thay đổi, phần lớn đều phải mang mặt nạ mà chạy thay phiên nhau, bận chết đi được."
Cũng có nghĩa là, bất kể là khu vực nào trong công viên cũng có thời gian mở cố định, chứ không phải làm ăn buôn bán cả ngày, điều này giúp cho nhân viên có cơ hội mà chạy đi chạy lại giữa các khu vực.
"Hai anh chị thì hay rồi, tới nhà ma còn mang theo nhiều bùa bình an như vậy, làm cho nhân viên của chúng tôi muốn tram cảm luôn, còn làm cho nhiều nhân viên bị thương khiến cho nhiều ngày rồi chúng tôi chẳng làm ăn buôn bán được gì, chẳng thu được nỗi một đồng nào, mà chúng tôi còn phải trả lương cho quỷ, phí tai nạn lao động, phí bồi thường tổn thất tinh thần. Nói đi, anh chị định bồi thường chúng tôi thế nào?"
TôYY:”...”
Phó Diệp: "..."
Thật không ngờ có một ngày hai người họ sẽ bị một quỷ nhỏ đòi nợ.
"... Còn không phải là do không ai biết được nhà ma của cậu toàn ma quỷ hàng thật giá thật sao?" Triệu Tình Họa nghĩ trong lòng: Nếu cậu nói cho họ biết trước, bảo đảm hai người bọn họ sẽ không tới.
Lôi Sơ Mạn nói đỡ theo: "Nếu nhân viên trong công viên của cậu không làm chuyện gì xấu, bùa bình an cũng chẳng làm họ bị thương được."
Nhóc shota nóng nảy: "Vì để gia tăng cảm giác kinh ngạc và sợ hãi trong nhà ma, chúng tôi đã bày một trận pháp gây ảo giác nhỏ ở bên trong đó, hai người họ cứ chạm vào cái nào là hư cái đó, công khai phá hoại tài sản công cộng như thế, sao lại đổ lỗi cho chúng tôi?"
Phó Diệp: "Vậy chúng tôi đã làm gì mà khiến nhân viên làm việc tại đây bị thương chứ?”
Nhóc shota thở phì phì, nó tức giận đến mức muốn giậm chân nhưng lại cảm thấy hành vi này không ổn, vì thế nó nghẹn cơn tức đến nỗi khiến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận