Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 320:

Chương 320:Chương 320:
Chuong 320:
"Sườn mặt của Cù Nguyên Thanh có chút, có chút giống người đó. Trên ảnh chụp đã thấy đẹp trai rồi, nhưng người thật còn đẹp trai hơn. Mẹ, mẹ nói thử xem anh ta có đẹp trai không?" Tô Y Y Cười nói, giơ hai ngón tay cái: Đó là một anh chàng rất rất đẹp trail
"Cậu ấy rất đẹp trai!" Mẹ Tô hiểu ngay, vui đến mức vỗ đùi bốp bốp, chỉ cần điều kiện của đối phương tương đương với Phó Diệp, đến lúc đó sẽ không có ai soi mói Tô Vân Thiều nữal
"Mau mau mau, nói cho mẹ biết đầu đuôi câu chuyện đi, cậu ta trông như thế nào? Có ảnh chụp không? Chết tiệt, sớm biết có trai đẹp đang theo đuổi Vân Vân, mẹ đã không lãng phí thời gian làm mắy chuyện vô nghĩa đó rồi!"
Tô Vân Thiều: "..." Nếu nói hai người này không phải mẹ con ruột thì có người tin sao.
Tô Y Y làm gì có gan mà chụp ảnh của Diêm Vương chứ?
Những ngày ở hải đảo và thôn Nguyện, Diêm Vương luôn cố ý tránh ống kính máy ảnh, cũng không ai dám làm trái ý của anh ta.
"Anh ta không thích chụp ảnh, không có ảnh để xem. Không sao đâu, lễ trưởng thành của chị, anh ta nhất định sẽ tới làm bạn trai của chị, đến lúc đó mẹ cũng có thể nhìn thấy!" Chỉ cần đẹp trai là được, mẹ Tô không gấp chuyện khi nào thì được gặp, nhưng bà vẫn còn lo lắng một điều là..."Lễ phục mặc trong lễ trưởng thành của Vân Vân đã được đặt làm rồi, còn của cậu ấy thì sao? Có cần thêm chút tiền, yêu cầu người ta làm gấp đồ đôi không?”
Tô Y Y: "Cái này thì có thể!"
Tô Vân Thieu: "... Cũng không cần thiết đâu ạ."
"Sao lại không cần chứ?" Lúc này mẹ Tô không hề lo lắng con gái ruột sẽ bị người ta đối xử khác biệt trong lễ trưởng thành,"lễ phục của Y Y và Phó Diệp chính là đồ đôi!"
Tô Y Y phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy!" Hệ thống yên lặng nói theo:
[ Đúng vậy, chị gái và anh rễ cũng cần phải có đồ đôi! ]
Trong lòng mẹ Tô có tính toán, lại cùng hai con gái xác nhận thêm lần nữa: "Y Y, nếu như chị của con đi cùng với người kia... Ữm? Anh chàng đẹp trai kia tên gì thế?"
Tô Y Y sững sờ, tất cả mọi người đều gọi người đó là Diêm Vương, cô hoàn toàn không biết.
"Chị?"
Tô Vân Thiều, người không biết gì đang lôi điện thoại ra và hỏi ngay lập tức.
Tô Vân Thiều: [Tên của anh là gì vậy?]
Diêm Vương: [ Lâu Cảnh. ]
Diêm Vương: [ Sao đột nhiên lại hỏi tên của anh thế? ]
Tô Vân Thiều: [ Mẹ em hỏi. ]
Sau khi nhận được câu trả lời, Tô Vân Thiều ngang đầu lên và nói: "Lâu Cảnh, cảnh trong cảnh sắc."
Mẹ Tô nhỏ giọng nhắc lại hai lần rồi lắm bẩm: "Không tôi, rất êm tai."
Bà nhớ ra gì đó liền thúc giục Tô Vân Thiều: "Hỏi cậu ấy xem có đến dự lễ trưởng thành của con được không, còn lễ phục thì sao, hỏi luôn số đo ba vòng với chiều cao của cậu ta rồi chúng ta làm đồ đôi đi."
Tô Vân Thiều: "..."
Dưới ánh nhìn gắt gao chăm chú của mẫu thân đại nhân, cô không thể không làm theo.
Diêm Vương: [ Mẹ vợ tương lai? ]
Tô Vân Thiều: [ Đừng gọi bậy. ]
Tô Vân Thiều: [Le trưởng thành của em, anh có đến không? ]
Diêm Vương: [ Đương nhiên là đến rồi, ngay cả quà anh cũng đã chuẩn bị xong rồi. ]
Tô Vân Thiều: [ Vậy lễ phục hôm đó chắc hẳn anh cũng đã chuẩn bị xong rồi nhỉ. ]
Cái đó rất cần thiết nhal
Đã gõ xong một hàng chữ, một giây trước lúc chuẩn bị gửi đi Diêm Vương bỗng nhiên cứng đờ, lời này là có ý gì?
Anh ta thử thăm dò, hỏi: [ Nếu chưa thì em sẽ chuẩn bị giúp anh... ]
Tô Vân Thiều: [ Không. ]
Diêm Vương: [ Anh đã chuẩn bị sẵn một bộ rồi, em mặc không? ]
ô Vân Thiều: [ Đồ cổ trang hay hiện đại? ]
Diêm Vương: [ Đồ cổ trang trắng đen, chờ chút, anh đi chụp ảnh gửi cho em xem. ]
Diêm Vương túm lấy Bạch Vô Thường đang đứng ở bên cạnh ném đến chỗ của mình, dưới ánh mắt hiểu rõ của nhóm âm sai lại một lần nữa công khai trốn việc.
Bạch Vô Thường ngã chỗng vó trên ghế Diêm Vương, anh ta lạnh mặt "bốp" một tiếng liền chặt đứt một cây bút. Ài, lại là một ngày anh ta muốn bãi công!
Diêm Vương vội vã chạy về tâm điện của mình, tìm kiếm hai bộ lễ phục kia, phải chiếu sáng để chụp hình, còn phải chỉnh qua bộ lọc, miễn cho ánh sáng quá tối của địa phủ khiến cho ảnh chụp của hai bộ lễ phục được chế tác tỉ mỉ này trở nên khó coi.
Trong lúc anh ta bận rộn một mình, Tô Vân Thiều đã nói ra chuyện Diêm Vương đã tự mình chuẩn bị một bộ lễ phục.
Mẹ Tô: "Đẹp là được, cũng không cần câu nệ phong cách gì đâu.”
Tô Y Y: "Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp." Hai người vừa nói xong liền im bặt sau khi nhìn thấy bức ảnh do Diêm Vương gửi tới.
Ơ kìa, sao lại là đồ cổ trang?
Đồ cổ trang cũng không phải là không được, chỉ là trong đám khách mời mặc toàn trang phục dạ hội, lại có hai người mang phong cách hoàn toàn trái ngược, vừa nghĩ đến đã cảm thấy rất ki quái.
Tô Vân Thiều: [ Không phải anh cũng có trang phục hiện đại sao? ]
Diêm Vương: [ Lễ phục hiện đại thì cũng có, nhưng không đẹp bằng bộ này. ]
Để chứng minh lời nói của mình, Diêm Vương gửi tới rất nhiều ảnh chụp lễ phục, Tô Vân Thiều lần lượt chuyển cho Tô YY và mẹ Tô xem.
Ba mẹ con lật tới lật lui, xem một hồi liền có chung cảm nhận là bộ cổ trang đầu tiên đã để lại ấn tượng quá sâu sắc, sau khi xem xong bộ đó rồi xem đến mấy bộ đồ hiện đại thì lại thấy không có bộ nào so được với bộ đó.
Tô Y Y: "Cổ trang là đẹp nhất!"
Hai mẹ con một lòng nhất trí: Đẹp là được, mặc kệ nó rốt cuộc là trang phục của thời đại nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận