Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 738:

Chương 738:Chương 738:
Chương 738:
"Lại còn nghe hiểu tiếng người nữa."
"Chắc là thế rồi."
Trưởng thôn vươn hai tay ra, cẩn thận, cung kính bế Bé Mập lên, đưa ra trước ánh sáng, cái đầu trơn bóng của Bé Mập dường như được chiếu sáng bởi hào quang lấp lánh.
Từ góc độ của Tô Vân Thiều cũng có thể thấy ánh hào quang kia, nhưng cô đã chạm vào Bé Mập rất nhiều lần và chắc chắn rằng nó rất trơn bóng và không có một cọng lông nào mọc ra cả.
Trưởng thôn không khỏi run tay, nước mắt giàn giụa: "Là nó, là nó. Nạn cổ liên tục suốt bốn trăm ba mươi sáu năm của thôn Cổ cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi."
Trưởng thôn cần thận trả lại Bé Mập cho Tô Vân Thiều, sau đó lịch sự cúi đầu: "Cảm ơn cô đã tìm được Cổ Thần cho chúng tôi, cảm ơn cô đã cứu hàng trăm người dân trong thôn Cổ, công lao của cô thật sự rất lớn."
Tô Vân Thiều chưa kịp làm gì thì đột nhiên được khen một tràng: ”..."
"Trưởng thôn, ông chưa từng nói là có Cổ Vương, ông đang muốn làm gì?"
"Bây giờ nó vẫn chưa phải Cổ Vương." Câu nói của trưởng thôn làm mọi người ngạc nhiên: "Cổ Vương có thể điều khiển trăm cổ, được chúng cổ quy phục, nó vẫn chưa đạt tới cảnh giới đó."
Tô Vân Thiều: "Vay còn cần làm những gì?”
Trường thôn: "Từ hơn bốn trăm năm trước, thôn Cổ vẫn luôn bảo quản thi thể của Cổ Vương đầu tiên, chỉ cần để Bé Mập ăn hết thì nó sẽ biến thành Cổ Vương."
Tô Vân Thiều: 222
Những người khác: 22?
Không biết nên châm biếm bọn họ dám giữ lại thi thể của một con trùng đã chết hơn bốn trăm năm hay là châm biếm cách thức kế nhiệm giữa các đời Cổ Vương nữa đây.
Chín người tham gia đến giờ vẫn chưa uống một giọt nước nào, tuy rằng có nguyên khí hộ thân nên không đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng việc thay đổi bữa ăn và chế độ làm việc, sinh hoạt cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Lúc này, khi nghe được có cách đây nhanh tiến độ, bọn họ lập tức mừng thầm trong lòng: "Vậy làm phiền trưởng thôn đưa chúng tôi tới nơi để thi thể của Cổ Vương đời trước nhé.”
"Không được!"
"Không thể đưa người ngoài vào được."
"Trưởng thôn, cuộc sống của chúng ta bây giờ không tốt sao? Tại sao phải phá vỡ sự yên bình hiện tại chứ 2” Nhóm người dân trong thôn trước kia từng vui vẻ chào đón Tô Vân Thiều và mọi người tới đây đột nhiên thay đổi sắc mặt, cả đám hận không the đuổi bọn họ ra thôn ngay lập tức.
"Mọi người, mọi người nghe tôi nói." Trưởng thôn giơ cao hai tay, liên tục ra hiệu cho mọi người bình tính lại, những nhóm người dân trong thôn tụ tập quanh đây đều không nghe ông ấy, tất cả đều nhao nhao góp lời.
So với việc nghe người khác nói thì bọn họ lại càng muốn nói ra ý kiến của mình hơn.
Người dân đứng ở đẳng trước vốn dĩ đã yên lặng để chuẩn bị nghe trưởng thôn nói, nhưng thấy những người khác to nhỏ thì cũng ồn ào theo, chẳng mấy chốc, khung cảnh đã trở nên hỗn loạn không khác gì chợ bán rau.
Người ở quanh nhà trưởng thôn vừa nói vừa hét, một số người đã nóng máu đến nỗi mặt đỏ bừng, nhưng không có cách nào khiến cho nhóm người dân bình tĩnh lại cả.
Tuệ Tâm và những người khác len lén di chuyển, từ từ tụ lại với nhau, thống nhất vây quanh Tô Vân Thiều và Bé Mập - nhân vật mau chốt của sự kiện này trong tay cô.
Phương Hữu Đức: "Với tình hình hiện tại, chỉ sợ là chúng ta sẽ trở thành kẻ địch đối đầu với phần lớn người dân trong thôn mắt."
Khúc Vu Hoa: "Ở trong thôn thì có gì tốt chứ? Không khí thì có độc, đồ ăn thức uống cũng có độc, tôi không hiểu tại sao bọn họ lại tình nguyện ở trong cái tình trạng này luôn đấy."
Quách Uyễn Thanh: "Bọn họ bị cổ trùng quấn thân, có thể hấp thụ được độc trong khí độc, và cũng vì chất độc có nguồn gốc từ khí độc nên không cần lo việc có mình có trúng độc hay không.”
Lạc Tầm Lục: "Khắp nơi trong thôn đều có độc, họ có thể yên ổn mà sinh sống và làm việc ở đây. Nhưng một khi không còn khí độc nữa, đủ những loại người từ bên ngoài đều có thể tới đây khiến sự an toàn của họ không được đảm bảo. Hơn nữa, nếu không có cổ trùng thì bọn họ không thể nào có cơ thể khỏe mạnh như thế này được."
Tiêu Thành: "Nói như vậy thì có vẻ không giải quyết khí độc và cổ trùng vẫn có lợi hơn với họ sao?"
Phùng Thành: "Nếu vậy thì tại sao bọn họ lại đồng ý cho ban tổ chức sử dụng địa điểm này để tổ chức vòng bán kết chứ? Đừng nói là chỉ có những người ủng hộ mới đồng ý đấy nha? Hoặc có thể là do người bên phe đối lập không nghĩ rằng chúng ta có thể làm được."
Có đồng đội giúp đỡ nhau suy luận quả là tốt biết máy.
Không cần một mình Tô Vân Thiều phải vắt óc suy nghĩ nữa, rất nhiều vấn đều đã được bọn họ giải quyết rồi. Thay T6 Van Thieu khong tham gia vào chủ đề này, Tuệ Tâm nhỏ giọng gọi cô: “Tô đạo hữu?”
Tô Vân Thiều: "Tôi đang nghe đây."
Thấy phe phản đối và phe ủng hộ ở phía trước vẫn đang nhốn nháo, hai bên càng tới gần nhau, càng nói càng tức giận, thấy sắp xảy ra xô xát, cô rút tắm bùa gọi sắm sét từ trong túi ra rồi kích nỗ.
"Soạt..."
Một tia sét màu xanh to bằng cánh tay nháy mắt giáng từ trên trời xuống, chuẩn xác đánh xuống mặt đất tạo thành một cái hố sâu.
Mà đứng trước tia sét vừa đánh xuống đất là người dân vừa nãy gào thét dữ dội nhất, đã thế còn xắn ống tay áo lên, chuẩn bị đánh nhau nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận