Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 445:

Chương 445:Chương 445:
Chuong 445:
Trước kia Tô Van Thieu có hiềm khích gì với loài trăn à?
Cậu ta còn đang thắc mắc thì xe đã tới công ty.
Anh Từ rẽ vào một góc và lái xe đến bãi đậu xe dưới lòng đất. Ngọc Bạch Y giải thích: "Thường có phóng viên và người hâm mộ ngồi chờ ở lối vào và lối ra của công ty. Ngoại trừ những người mới muốn xuất hiện trước giới truyền thông, còn lại chúng tớ chẳng mắy khi đi vào từ cửa chính cả..."
Vừa nói xong, xe đã lái vào bãi đậu xe dưới lòng đất, anh Từ đậu xe ngay gần thang máy: "Cậu Ngọc, hai người lên trước di tôi đi tìm chỗ đậu xe rồi quay lại."
Ngọc Bạch Y: "Được."
Ngọc Bạch Y và Tô Vân Thiều mở cửa và bước xuống xe gần như cùng một lúc.
Động tác của hai người quá nhất quán, lại không báo trước, khiến người ta có muốn chụp lén cũng phải quyết định xem chụp ai trước, mà quyết định xong thì đã muộn mắt rồi.
Ngọc Bạch Y đóng cửa xe lại, quay lại đã thấy Tô Vân Thiệu đứng ở ngoài xe, mặt cậu ấy lộ ra ra vẻ bất lực,"Cậu không thể cho tớ một cơ hội để thể hiện phong thái lịch thiệp của mình sao?"
"Vậy, để tớ lên lại xe nhé?" Tô Vân Thiều tỏ vẻ muốn mở cửa xe ra.
"Đi thôi." Ngọc Bạch Y liếc nhìn cô một cái, rồi đi trước dẫn đường, cậu ấy nhập mật mã mở cửa, giơ tay mời Tô Vân Thiều vào trước, còn cậu ấy sẽ vào sau.
"Xem tôi có bắt được các người không!" Người đàn ông trốn trong bóng tối vội vàng nhắn nút chụp liên tục, mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại, không còn thấy bóng dáng của hai người nữa mới thôi.
Đằng sau cánh cửa có một chiếc thang máy.
Trong khi chờ thang máy di xuống, Tô Vân Thiều nhắc nhở: "Lúc nãy có hơi thở của người thứ tư, người này có vẻ cố ý nhắm vào cậu, nhớ xử lý anh ta đấy!" Ngọc Bạch Y vừa nghe cô nói vậy, lập tức đoán được đã có tên săn ảnh nào đó lẻn được vào đây, vì thế cậu ấy đã gửi tin nhắn cho anh Từ vẫn đang ở bãi đậu xe, anh Từ nhắn lại rằng anh ấy sẽ đi xử lý ngay.
"Cậu nghe được cả tiếng hít thở à? Tai của người trong Huyền môn đều nhạy thế sao?"
Tô Vân Thiều: "Ở những nơi khác thì không nghe được. Nhưng bãi đậu xe đủ rộng rãi và yên tĩnh, hơn nữa trước đó tớ cũng cảm nhận được ác ý. Cái này tiện hơn dùng tai lắng nghe nhiều."
Ngọc Bạch Y: "Cái này tiện quá, máy dò ác ý hình người rất hợp với nghề nghiệp của tớ!"
Máy dò ác ý hình người Tô Vân Thiều:"..."
Bước vào thang máy, Ngọc Bạch Y nhắn chọn tầng cao nhất - tầng hai mươi lăm,"Tòa nhà này là của ông chủ tớ, ông ấy cho rằng tầng cao nhất sẽ gần với bầu trời nhất, ông ấy thích cảm giác bầu trời ngay trong tầm tay mình."
Sau đó cậu ta nhỏ giọng than thở: "Thật sự tớ rất muốn nói cho ông ấy biết, ở trên cao lạnh lắm."
Mỗi tầng cao ba mét, tính như vậy, tầng hai mươi lăm chỉ cao đến bảy mươi lăm mét, tương đương với chiều cao của một ngọn núi nhỏ mà thôi, làm sao có thể thực sự chạm được tới bầu trời?
"Xin lỗi, tớ là một học sinh kém môn tự nhiên, một năm chẳng đi học được máy lần." Ngọc Bạch Y từ bỏ phản bác,"Cùng lắm thì tớ chỉ có thể nói, tầng cao nhất này — tầng hai mươi lăm còn cách tầng bình lưu mà máy bay hay bay rất xa, càng đừng nghĩ tới với được bầu trời."
Học sinh kém môn tự nhiên như Tô Vân Thiều cũng nghĩ như vậy, hơn nữa còn hiểu rất rõ, nhưng cô không nỡ làm tổn thương người khác.
Một tiếng "tinh" vang lên, thang máy đã đến tang cao nhát, cô nhìn thấy bóng lưng "đầy đặn" của một người đàn ông trạc năm mươi tuổi ông ta đi qua đi lại trước cầu thang, phía sau không xa là nữ thư ký đang bối rối không biết sếp mình đang làm gì. Nhìn thấy Tô Van Thiều đi bên cạnh Ngọc Bạch Y, Diêu tổng mừng rỡ đưa tay ra chào hỏi: "Xin chào đại sư.”
Ngọc Bạch Y vội bước lên trước tóm tay Diêu tổng lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho ông ấy: Chú quên những gì cháu đã nói rồi sao?
Diêu tổng chợt giật mình, nhìn vị nữ thiên sư trẻ tuổi đầy triển vọng trước mặt mà chảy mồ hôi, ông ta chỉ muốn thân thiện một chút mà quên mất sau lưng vị này có có một ông lớn nữa, quan hệ giữa hai người họ cũng không được bình thường cho lắm!
"Tôi là người thô lỗ, mong đại sư bỏ qua chol"
Toàn bộ tầng này là văn phòng, bên ngoài là bàn làm việc của hai nữ thư ký còn để trống, tủ đựng thức ăn và phòng tiếp khách, bên trong là phòng làm việc riêng của Diêu tổng.
Vừa mở văn phòng ra, đập vào mắt nhất chính là khu vườn trong nhà, ở giữa có hòn non bộ nhân tạo, cây cối, hồ nước, trong hồ nuôi mấy con cá chép lớn nhỏ.
Nước chảy qua hòn non bộ xuống hồ nước nhỏ, ngày thường không biết họ cho lũ cá ăn gì, mà con sau lại mập hơn con trước.
Diêu tổng thấy cô nhìn chăm chú vào đàn cá chép, ông ấy xoa xoa tay và ngập ngừng hỏi: "Đại sư có thích đàn cá chép may mắn này không?"
Tô Vân Thiều:? "Cá chép gì cơ?”
Ngọc Bạch Y trợn mắt nhìn trời không biết nên nói gì, sắc mặt cậu ấy đã sa sam lại,"Cậu nghe tớ nói này, nhanh gọn rõ ràng thôi, cá chép may mắn, là cá chép chúc mừng năm mới."
Người bình thường nghe được những lời này chỉ cười trừ và cho rằng cái tên này thật thú vị, nhưng tong mắt những người kinh doanh tin tưởng vào phong thủy và huyền học, cá chép là điềm lành, đặt tên càng hay thì càng là điềm may để phát tài.
Diêu tổng vỗ đùi: "Tôi nghĩ cá chép cung hy phát tài này quá giản dị, tác dụng tốt nhất của nó là thu hút tiền tài. Mà tôi thì điều hành một công ty giải trí, không phải trong ngành đồ cổ, nào biết kim bảo là gì? Tất nhiên là tôi dùng chúng để hút tiền tài rồi! Tôi chọn tám con cá chép may mắn, ý nghĩa là phát phát phát (trong tiếng Trung số tám ( bát ) đọc đồng âm với phát)!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận