Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 716:

Chương 716:Chương 716:
Chuong 716:
Lời nói này đã khiến cho rất nhiều người hầu muốn buông tha, người sống trong thôn trang này đều có hoàn cảnh giống nhau.
Mỗi ngày trời chưa sáng bọn họ đã phải rời giường làm việc, trời tối mới có thể nghỉ ngơi, cực cực khổ khổ bận rộn một năm cũng không thể làm cho cả nhà được ăn một bữa cơm no, bức cho một đứa trẻ vì muốn được ăn no mà làm ra chuyện ác độc.
Mọi người đều vô cùng rối rắm, lúc này quản lý thôn trang đã đứng ra.
Ông ta nói: "Cha và anh em của thằng bé đều đã chết, chỉ dựa vào mẹ của thằng bé một người làm việc de duy trì cuộc sống, đúng là có chút khó khăn. Như vầy đi, tôi sẽ nhốt thằng bé ở nơi xay bột, để thằng bé giúp người trong thôn xay đậu hủ, đồng thời cũng mài giữa tâm tính của thằng bé, còn thức ăn của thằng bé sẽ do tôi phụ trách.”
Vợ chồng của quản lý thôn có tam lòng lương thiện, trong mùa đông nhìn thấy có người không trôi qua được đã cho họ một chút lương thực, chờ năm sau trả lại là được. Cuộc sống của một nhà quản lý thôn chỉ tốt hơn người hầu bình thường một chút, bọn người hầu sao có thể nguyện ý tăng thêm gánh nặng cho bọn họ về thức ăn của một đứa trẻ không thân không thích chứ? Cuối cùng dưới sự thương lượng của mọi người, đồ ăn sẽ do mẹ của thằng bé bỏ ra, còn cơm sẽ do bọn họ bỏ ra nhưng một ngày chỉ cho một chén cơm, không đói chết là được.
Trừ phi tương lai thằng bé có thể hiểu ra được sai lầm của mình, cải tà quy chính, nếu không cả đời đều phải ở lại nơi này làm một con lừa xay bột —— lúc ấy con lừa đều bị bịt kín hai mắt bằng một miếng vải đen, sau đó để con lừa tới kéo cối đá xay đậu hủ.
Cứ như vậy, năm ấy cậu bé 6 tuổi đã bịt nhốt lại, hai mắt bị bịt kín bởi miếng vải đen giống con lừa, ở lại nơi xay bột mà kéo cối đá không biết ngày đêm.
Vợ chồng quản lý thôn muốn chăm sóc thằng bé, nhưng thôn trang này rất lớn, trong thôn trang cũng có rất nhiều người hầu, hai người họ đều rất bận, rút không ra thời giờ cùng tinh thần và sức lực, nên đã kêu con gái Thiện Nhi chỉ lớn hơn cậu bé kia một tuổi, cũng là con gái duy nhất của vợ chồng bọn họ mỗi ngày di tới nơi xay bột đưa cơm.
Mà việc này cũng chính là ngọn nguồn bắt đầu đem đến tai họa về cổ cho toàn bộ người dân trong thôn Cổ hơn bốn trăm năm.
—.. `.
Ông lão thở dài: "Trẻ con làm sao hiểu được người lớn đang nghĩ gì? Thiện Nhi con của vợ chồng quản lý thôn là một cô bé vô cùng lương thiện, thấy cậu bé kia mỗi ngày phải làm rất nhiều việc mà ăn không đủ no nên đã rút bớt một chút khẩu phần ăn của mình sang cho cậu ta.
Cậu bé biết rất rõ đồ ăn mà Thiện Nhi đưa vốn không phải khẩu phần cho mình, nhưng cậu ta không nói gì cả, chỉ cần cô bé ay đưa thức ăn tới thì sẽ lấy ăn ngay mà không hỏi một câu.
Lúc đầu đưa cơm, Thiện Nhi vẫn luôn nhớ lời dặn của cha mẹ, không nói với cậu bé đó lời nào.
Lần nào cô bé cũng chỉ dùng chìa khóa mở cửa nhà xưởng, đưa thức ăn vào, chờ cậu ta ăn xong thì lấy đi, bày ra bộ dạng không liên quan.
Sau đó, có lẽ là vì trong nhà không có ai nên thật sự nhàm chán, cũng có thể là do thấy cậu bé kia không có ác ý gì nên Thiện Nhi từ ban đầu là đứng chờ ở ngoài đã dần đứng vào bên trong, rồi chủ động đến bắt chuyện với cậu bé kia.
"Cậu tên gì thế?"
"Cũng là người trong thôn này sao?"
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Vì sao cậu lại bị nhốt ở chỗ này?"
Cậu ta phớt lờ cô bé, Thiện Nhi cũng không bỏ cuộc, dường như cũng không đòi hỏi nhận được câu trả lời, chỉ cần có một người để tâm sự, mỗi ngày lúc đưa cơm đến đều lải nhải nói từng chút từng chút về chuyện của mình. "Tớ tên là Thiện Nhi, bởi vì cha mẹ hi vọng tớ lớn lên có thể trở thành một cô gái lương thiện."
"Hôm nay tớ đã học cách hấp bánh bao cùng dì Lại ở phòng bếp, phải nhào bột đến mức đau nhức hết cả tay, cho nên cậu nhất định phải ăn thêm hai cái nữa."
"Đêm qua trời mưa, cậu ở đây có lạnh không? Tớ lấy cho cậu một bộ quân áo nhé?
"Hôm nay mẹ tớ dạy tớ cách tính toán số sách, mẹ nói sau này tớ còn phải làm đại phu nhân của người ta, cho nên phải học sớm, tớ nhìn đống số sách kia mà hoa mắt chóng mặt, ngày mai còn phải học tiếp nữa, thật khổ quá mà."
Mùa thu là thời điểm thu hoạch mùa vụ, Thiện Nhi thường xuyên nhận được những quả dại do người hầu lên núi tình cờ hái được nên đã mang đến cảm ơn quản lý thôn thường ngày đã chiếu cố họ. Cô bé sẽ lén lấy hai trái rồi giấu vào trong tay áo, sau đó đem cho cậu bé rồi cùng nhau lén ăn ở trong chỗ xay bội.
Thiện Nhi luôn nói: "Ăn cơm một mình rất chán, mỗi lần tớ nhìn cậu ăn cơm đều cảm thấy rất đói, sau khi trở về cho dù nhìn thấy món mà bình thường không thích cũng có thể ăn nhiều thêm vài miếng. Một ngày cậu chỉ có thể ăn một bữa cơm, cậu phải ăn nhiều một chút, bánh bao thì có thể đem giấu đi chờ lúc đói bụng lại lấy ra ăn."
Trời lạnh, Thiện Nhi sẽ đưa quần áo và chăn bông đến cho cậu bé, mặc dù nó đã cũ nhưng đó là thứ mà cô bé đã dùng qua, đó cũng là điều tốt đẹp mà cậu bé ay chưa bao giờ thấy được trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận