Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 382:

Chương 382:Chương 382:
Chương 382:
Ba Tô: "..." Sao đột nhiên ông lại cảm thấy vợ chồng mình thua hẳn cha mẹ bên kia là như thế nào?
Tô Vân Thiều rất nhanh đã xem xong một quyển, bắt đầu xem quyển album thứ hai mà ba Tô lấy ra.
Bên trong có những bức ảnh chụp cô đang chạm khắc ngọc trong vườn, những bức ảnh cô mặc đồng phục đi trên con đường phủ đầy cây xanh trong trường, hầu hết đều là những bức ảnh được chụp khi cả nhà đến khu nghỉ dưỡng lần trước và cả bức ảnh tự sướng mà Tô Y Y lôi kéo cô chụp chung với mẹ Tô, ngoài ra còn có cả những bức ảnh cá nhân do ba Tô chụp lén.
Ba Tô vuốt ve quyển album, cảm thán: "Đây là năm đầu tiên con trở về, rất nhiều quyển trước đó đều không có mặt con, ba đang định tìm thời gian đưa cả nhà đi du lịch một chuyến, chụp thêm mấy bức ảnh để giữ lại. Haizz, năm nay chẳng còn mấy tháng nữa, hy vọng có thể tích góp được thêm hai, ba quyển album nữa.”
Tô Vân Thiều: ?3?
"Không phải là mỗi năm một quyền sao?"
"Con đã bỏ lỡ mười sáu năm, thiếu mắt mười sáu quyển, nên phải mau chóng bù vào, không phải sao?" Ba Tô hoàn toàn không cảm thấy logic của mình có vấn đề gì, lật album chỉ cho Tô Van Thiều xem,"Dáng vẻ Vân Vân mặc lễ phục thực sự rất đẹp, ba và mẹ con đều quyết định vào lễ sinh nhật năm sau của con nhất định phải thuê nhiếp ảnh gia chuyện nghiệp về, chụp theo concept tạp chí lớn, để tuỳ tiện lấy ra một tắm ảnh cũng có thể đem đi làm ảnh bìa tạp chí luôn!”
Tô Vân Thiều: ".." Không cần đâu.
Cô cùng ba Tô lật xem từng quyển album, dựa theo trình tự mà lật xem từng quyển album của cả nhà.
Tô Húc Dương sinh ra sớm nhất, cho nên trong những quyển album trước đó chủ yếu là ảnh chụp của anh ấy, lúc còn là trẻ sơ sinh, lúc ôm bình sữa khóc eo eo, lúc tự ôm chân mình gặm đến là vui vẻ, lúc ngủ đến chảy cả nước miếng... Mỗi một tắm ảnh đều rất thú vị.
Tô Vân Thiều: "Đây đều là do ba chụp sao?"
"Sao Vân Vân lại biết?"
"Tâm tư của mẹ con không được tinh tế như vậy, sẽ không thể chụp được những bức ảnh có ý nghĩa thế này. Nếu để mẹ chụp, nhất định chỉ chụp mấy tắm anh trai mặc những bộ quần áo khác nhau, gom lại trong chẳng khác nào ảnh chụp của một tiệm bán quân áo cả."
Ba Tô: ”...' BỊ con nói trúng rồi.
Tô Vân Thiều lắc đầu, tiếp tục lật xem album.
Sau khi được một tuổi, bên cạnh cậu bé Tô Húc Dương mập mạp mặc đồ rực rỡ như búp bê còn có một bóng dáng đỏ rực nhỏ gầy của một cậu bé khác,"Ba, người này là ai2"
Ba Tô nhìn thoáng qua: “Là Kinh Luân."
Mắt Tô Vân Thiều lập tức tối sam lại.
Trác Kinh Luân một tuổi đang khoẻ mạnh lại đeo trên cổ một miếng ngọc trấn hồn hình phật, thật thú vị.
Dân gian có câu "nam đeo Quan Âm, nữ mặc Phật", điều này cũng không phải là kiêng kị mà chủ yếu là để ký thác hi vọng.
Một mặt, Quan Âm đồng âm với quan ấn, mong người nam đeo Quan Âm sẽ công danh phát đạt, còn Phật mang y nghĩa phù hộ, mong người nữ đeo Phật sẽ được cả đời phúc đức.
Mặt khác, người ta hy vọng rằng đàn ông có thể hiền hòa và tốt bụng như Quan Âm mà họ đeo, và phụ nữ đeo Phật cũng giống vậy có thể rộng lượng và bao dung.
Trên thực tế, chỉ cần Quan Âm và Phật không phải do người trong Huyền môn làm ra, thì chúng chỉ là đồ trang trí bình thường, bản thân không có bao nhiêu công dụng, đeo gì cũng được. Mà Quan Âm cùng Phật tự tay người trong Huyền môn làm ra thì càng hữu dụng.
Giống như Trác Kinh Luân lúc một tuổi, nói đúng hơn là Trác Kinh Luân ở trên cổ đeo ngọc Phật là dùng để trấn hồn.
Nói một cách đơn giản, trấn hồn là để ngăn chặn hồn phách không cho nó chạy ra ngoài và được chia thành thiện và ác theo mục đích cụ thể của người sử dụng nó.
Miếng ngọc Phật này giống như lá bùa tran hồn mà Tô Vân Thiều đã vẽ trên cơ thể của Thời Luyện để ngăn hồn phách của anh bị phân tán trong quá trình giải trừ cổ. Tiền đề là ... Tháo viên ngọc châu ở trên mặt miếng ngọc Phật kia xuống. Những hạt ngọc này đã nhiễm hơi thở của hàng chục ác quỷ hung ác, đối với tâm hồn trong sáng của những đứa trẻ thì nó chính là nỗi kinh hãi suốt cả ngày lẫn đêm.
Đứa trẻ nhỏ như vậy nhiều lắm chỉ có thể gọi ba mẹ, nhưng lại không biết thứ làm mình sợ hãi là cái gì, không thể biểu đạt suy nghĩ của mình, mặc kệ nó khóc bao nhiêu thì người lớn cũng không biết lí do vì sao khóc.
Tỉnh thần bất an, ngày đêm bị dọa cho sợ hãi, còn Trác Kinh Luân thì chắc hẳn bình an trải qua thời thơ ấu.
Bát tự ngày sinh của Trác Kinh Luân không có gì đặc biệt, nếu phải nói thì chính là mộc khí tràn day cũng có nghĩa là nếu không có chuyện gì xảy ra thì người này cả đời khỏe mạnh, ít bệnh tật ốm đau, hơn nữa khả năng phục hồi của anh ta cũng tốt hơn người thường.
Vậy nên đến cùng là ai, với mục đích gì mà gửi tặng một món quà ác độc như vậy?
Thấy Tô Vân Thiều nhìn chằm chằm vào bức ảnh không rời mắt, ba Tô theo ánh mắt của cô mà nhìn sang, Vân Vân xem Kinh Luân hồi bé để làm gì? Đừng nói là nhìn thấy nó dễ thương liền yêu ai yêu cả đường đi yêu luôn Kinh Luân lớn đó chứ?
"... Vân Vân?"
"Ba" Tô Vân Thiều chỉ vào bức hình chụp tượng ngọc Phật trên cổ của Trac Kinh Luân,"Nhìn bối cảnh này, đây là tiệc sinh nhật của anh ấy phải không? Ai đã tặng tượng Phật này làm quà vậy? Con nhìn ra thợ điêu khắc miếng ngọc này có tay nghề không tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận