Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 466:

Chương 466:Chương 466:
Chuong 466:
Cô cảm giác hình như mình đã vô tình tạo ra buff gì rồi, cô thả viên đá xuống rồi nhẹ giọng nhằm hát bài hát đó.
Con trăn kia càng trườn tới nhanh hơn, càng lúc càng gân, càng lúc càng gân.
Tô Vân Thiều nghe được tiếng trăn thè lưỡi xì xì, cô quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy một con trăn bạc to lớn.
Chiều ngang thân trăn còn to hơn hông cô, cái đầu nó ngóc lên thật cao, nhẹ nhàng cúi xuống rồi dừng lại ở độ cao bằng với Tô Vân Thiều, đôi mắt của nó màu đỏ máu, trông vô cùng đáng sợ. Tô Van Thiều cười nói: "Chào em, chị là Tô Vân Thiều, là một thiên sư, hôm nay chị tới đây thăm em, giúp Địch đạo diễn bị em dọa sợ chạy mắt lần trước hỏi xem em có muốn đóng phim của ông ấy hay không?”
Con trăn lớn nghiêng đầu sang một bên.
Tô Vân Thiều cảm thấy hình như mắt mình có vấn đề rồi, bởi vì cô có thể thấy được động tác nghiêng đầu sang một bên của con trăn lớn này nói lên nó đang nghi ngờ, sợ nó không hiểu câu nói vừa rồi của mình nên cô nói từ từ chậm rãi lại một lần nữa.
"Lần trước, em đột nhiên xuất hiện hù dọa mọi người, rất nhiều người vừa la lớn vừa chạy mắt, em có nhớ không?”
Con trăn lớn cúi đầu, hình như có chút buồn bã, cái đuôi nó lắc lắc quay vòng vòng.
Lâu rồi Tô Vân Thiều chưa gặp được con yêu quái nào đáng yêu đến thé.
Đào Yêu nhỏ là một con yêu quái rất lanh lợi, Viên Viên vốn phải rất hiền lành lại học được cách giả ngu, Nhu Me thì quậy phá thôi rồi.
Bị ba con yêu quái kia quấy phá lâu ngày, bây giờ lại gặp phải một con yêu quái lỡ gây chuyện lại còn biết cúi đầu nhận lỗi khiến cho Tô Vân Thiều thiếu chút nữa là ngửa đầu lên trời thở dài một tiếng: Yêu giới còn có thể cứu được. "Không sao đâu, mọi người chỉ bị thương nhẹ một tí thôi, bọn họ biết em không cố tình dọa mình nên không ai trách em hết á." Tô Vân Thiều giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ đầu con trăn lớn, động tác giống như đang vuốt ve đầu một đứa bé.
Con trăn lớn ngắn người, đã lâu rồi chưa có ai sờ nó như thế, nhiệt độ của cơ thể loài người thật là âm áp.
Con trăn lớn lại cúi thấp đầu xuống thêm một chút, để cho Tô Vân Thiều không cần phải giơ tay cao lên mà chỉ cần hơi đưa tay ngang ra là có thể sờ được đầu nó rồi.
Tô Vân Thiều thuận theo con trăn lớn mà hạ cánh tay xuống, tiếp tục động tác vuốt ve đầu nó, đồng thời trong lòng có chút suy đoán.
Nhất định là có người nuôi con trăn lớn này, nếu không thì nó sẽ không thân cận với con người đến thế, cũng sẽ không tỏ ra thân thiết với con người sau khi được con người vuốt ve cái đầu như vậy.
Có thể là người nuôi nó đã thường xuyên làm như thé.
Nhưng mà... người đó đã đi đâu rồi nhĩ?
Tô Vân Thiều không hề cảm nhận được hơi thở của người đó ở trên con trăn lớn này.
Bỗng nhiên, con trăn cuộn cơ thể lại, đầu gác ở trên thân trăn, cái đuôi nhòn nhọn cuốn lên một cục đá, trên mặt đất gõ đúng bài ngôi sao nhỏ.
Tô Vân Thiều cười cười, ngồi xuống tại chỗ, liền cầm cục đá cùng với con trăn gõ thành một bản nhạc đệm, bắt đầu cất giọng hát: "Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh..."
Tiếng hát mềm nhẹ vang vọng ở bên trong sơn động, truyền vào vô số hang động đá vôi dưới nền đắt.
Một góc âm u ở nơi nào đó dưới nền đất, có một con quái vật khổng lồ đang lặng lẽ cử động từng chút một.
Jƒ=..... 11.
Tô Vân Thiều hoàn toàn không biết chuyện đó, cô tiếp tục hát bài "Ngôi sao nhỏ”. Dường như bài hát thiếu nhi này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với con trăn bạc lớn.
Tô Vân Thiều hát xong một lần thì ngưng, con trăn lớn dùng ánh mắt nài nỉ nhìn cô, còn đặt chóp đuôi vào trong lòng bàn tay của cô như thể đang nói: Em cho chị sờ cái đuôi nè, chị hát cho em nghe thêm một lần nữa, có được không?
Tô thiên sư rất khó lòng từ chối những con yêu quái thật thà, cô sờ từ đỉnh đầu xuống cái đuôi của con trăn lớn, sau đó lại hát thêm một lần nữa.
Hát hai lần xong, con trăn bạc lớn mới không đòi hỏi thêm nữa mà chỉ ngoan ngoãn cuộn tròn bên người của Tô Vân Thiều, nhẹ nhàng đặt cái đầu của mình lên vai cô.
Cái đầu to như thế đáng ra phải rất nặng mới đúng, nhưng Tô Vân Thieu nhận ra rằng con trăn lớn chỉ chạm nhẹ đầu mình lên vai cô thôi chứ không hề dùng một chút sức nào cả.
Con trăn lớn hiểu chuyện và đáng yêu như thế thì hẳn là con gái nhỉ?
Tô Vân Thiều dùng tay xoa đầu con trăn lớn: "Có thể để chị nhìn thử hoa văn trên người của em không?"
Con trăn lớn ngóc đầu dậy, sau đó nghiêng đầu sang một bên nhìn cô, ngỏ ý là mình không hiểu cô đang nói gì. Tô Van Thiều lấy di động ra rồi tăng ánh sáng của màn hình lên, sau đó mới bắm mở bức hình có hoa văn mây lành và phóng to ra, cô chỉ vào đó rồi hỏi: "Cái này nè, có thể cho chị xem hình này trên người của em được không?"
Nếu không phải do con trăn lớn đang cuộn mình nên có vài chỗ bị che khuất thì cô cũng không cần phải nói rõ như vậy.
Con trăn lớn nhìn hình xong thì cũng hiểu ra, nó đặt phần chóp đuôi của mình vào lòng bàn tay của cô, quả nhiên khi nhìn lên phía trên một chút, cô đã thấy được chữ "Vân” được tạo thành từ hoa văn mây lành.
Tô Vân Thiều duỗi tay sờ thử, phần vảy chỗ đó bóng loáng, hoàn toàn không có dấu vét trầy xước, nói cách khác, hoa văn này không phải được khắc lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận