Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 536:

Chương 536:Chương 536:
Chuong 536:
Với điều kiện tiên quyết là: kẻ cuồng chị gái - Tô Y Y — không có ý kiến.
Tô Y Y hừ lạnh một tiếng, hếch cằm lên, liếc quả chanh nhỏ một cái: "Cậu có chị thì đi mà hôn chị của mình ấy, đừng có mơ tưởng tới chị của người khác."
Cũng may Tô Y Y là con người, chứ không chắc lúc này cũng sẽ tỏa ra một mùi chua lè chua lét, tuyệt đối sẽ không thua kém quả chanh kia một chút nào.
Quả chanh nhỏ vốn đang ngồi ở giữa Phan Tây Tây và Phan Bối Bồi, nghe Tô Y Y nói như thế thì tay trái kéo lấy một người, tay phải ôm lấy một người, hôn hai phát chụt chụt lên mặt mỗi người: "Chị gái xinh đẹp, thật là thơm.”
TôYY:"..."
Tô Y Y liếc nhìn sang Tô Vân Thiều, đang định khởi động chuẩn bị để nhào tới.
Tô Vân Thiều đã nhanh chóng làm động tác dừng lại: “Đừng, chị không muốn bị chua nữa đâu."
Nhắc tới chuyện đó thì mọi người đều vô cùng sợ hãi, ba Tô vội đổi tư thế ngồi, đầu ngón chân hướng ra ngoài, chuẩn bị tư thế sẵn sàng để nếu như vị chua lại xông lên thì ông sẽ chạy ngay lập tức.
Phan Hằng Viễn thấy thế thì rất ngạc nhiên, ông ấy không ngờ một người luôn nghiêm túc ở trên thương trường như ba Tô mà lúc ở nhà thì lại là người như thế, điều này làm cho cảm giác xa cách của ông ấy với ba Tô rút ngắn đi không ít.
Ba Tô thấy tính toán nhỏ của mình bị Phan Hồng Viễn phát hiện thì cười ngượng ngùng một tiếng.
Tô Y Y cũng không muốn bị vị chua làm choáng váng nữa cho nên đành phải từ bỏ việc hôn chị gái mình thêm cái thứ hai, nhưng cô ấy vẫn ôm chặt lấy Tô Vân Thiều, sợ lỡ sơ say một tí là sẽ bị quả chanh nhỏ nhào qua cướp mắt chị gái mình.
Hành động phòng ngừa của Tô Y Y quá rõ ràng, quả chanh nhỏ thấy thế thì bĩu môi: "Tôi cũng có chị gái đó nha. Còn có hai chị gái luôn, ba người bọn tôi còn giống nhau như đúc, cậu có làm được không?"
Ngay lúc đó, trong không khí đột nhiên tràn đầy vị chua lè, có thể thấy được dù miệng quả chanh nhỏ nói như thế nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất chua.
Ba Tô: "Tôi đi nhà vệ sinh một tí, xin lỗi không thể tiếp được mọi người."
Phan Hồng Viễn: "Tô tổng, tôi đi với anh nhé.”
Hai người đàn ông lấy lý do đi vệ sinh nhanh chóng chạy trốn, theo cái vẻ vội vã trốn đi của bọn họ thì chắc là sẽ không quay lại liền đâu.
Mẹ Tô và Lữ Thư Nam nhìn nhau, ý cười hiện lên ở sâu trong đáy mắt, dường như họ đã tìm được sự ăn ý với nhau từ hồi xa xưa ấy.
Vị chua vừa mới xuất hiện được một tí đã bị Tô Vân Thiều biến ra một cái lốc xoáy tí hon hút lấy rồi kéo ra ngoài, cô ám chỉ nói: "Nếu như em còn không thể khống chế được vị chua của mình thì chị đành phải giúp em khống chế nó đấy."
Quả chanh nhỏ: 222
Không biết biết vì sao mà nó thấy ánh mắt của Tô Vân Thiều bây giờ không được tốt cho lắm, giống như là muốn biến nó thành nước chanh vắt vậy á.
"Em, em sẽ cố gắng mà." Quả chanh nhỏ sợ đến mức rụt người lại nghĩ một lúc lại không nhịn được mà minh oan cho bản thân: "Người ta dù sao cũng là quả chanh thành tinh mà, thấy hai chị em chị thương nhau nên mới chua một chút thôi, đấy là bản năng và thiên phú của yêu quái mà, chị không thể bắt em đi trái với khoa học tự nhiên như vậy được."
Tô Vân Thiều: "..."
TYY
Một quả chanh vi phạm khoa học để mà thành tinh, suốt ngày chỉ biết chua vì thấy chị em nhà người ta yêu thương nhau, mà giờ lại đòi bàn luận về khoa học tự nhiên với con người hả? Làm quá không hà.
Tô Vân Thiều nhanh chóng kéo đề tài đã đi quá xa về: "Vậy thì rốt cuộc là em đã nhận được khẩu phong bằng cách nào?"
Ngày hóa thành hình người chính là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của quả chanh nhỏ, nó đương nhiên sẽ không quên rồi.
Mà đối với Phan Tây Tây và Phan Bói Bối mà nói thì đó cũng là một ngày quan trọng, vì đó là ngày mà hai cô ay đã được gặp một cô em gái vừa đáng yêu vừa thú vị, sao hai người họ có thể quên được chứ.
"Ngày đó, em đang đi dạo núi ngắm biển như mọi hôm thì..." Quả chanh nhỏ vừa mới vào mở đầu thì đã bị Tô Y Y cắt ngang.
Tô Y Y: "Khoan đã, trước khi biến thành người, cậu chỉ là một quả chanh nhỏ bằng một cái nắm đắm, vừa không có tay vừa không có chân, sao có thể đi dạo núi ngắm biển được chứ?"
"Quả chanh không có tay có chân thì làm sao chứ? Bộ quả chanh không thể nhảy hả?" Quả chanh nhỏ trừng Tô Y Y.
Chua thì không chua nhưng mà vẻ mặt trợn mắt lên làm cho Lữ Thư Nam giật cả mình, bà ấy sợ hai cô con gái của mình ở chung lâu ngày với quả chanh nhỏ cũng sẽ học theo bộ dáng đó của nó mắt.
Phan Tây Tây nói: "Em và Bối Bồi chạy tron từ trên núi xuống, vì để có thể chạy trốn được nhanh hơn và không bị người ta bắt lại cho nên không dám mang theo gì hết, cũng không có đồ ăn. Có một hôm, lúc hai đứa em đang chạy trên đường thì gặp một quả chanh màu xanh lá cây đang nhảy tưng tưng, thấy hai bọn em thì nó lập tức nằm yên ở dưới đất giả chết."
"Trốn ra","bị bắt lại", Lữ Thư Nam nghe được may chữ này mà lòng đau như cắt, bà ấy không thể tưởng tượng nổi hai cô con gái của mình đã gặp phải những chuyện đáng sợ gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận