Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 733:

Chương 733:Chương 733:
Chương 733:
Bởi vì hành vi cử chỉ cũng như cách nói chuyện của Thiện Nhi áo đỏ khác hẳn lúc trước cho nên đã có nhiều người nhận ra điều kỳ lạ này.
Có người cảm thấy Thiện Nhi ban nãy là do Thiện Nhi áo đỏ đang giả vờ, nhưng chưởng môn phái Mao Sơn thì lại nghĩ rằng đây là hai con quỷ khác nhau, bởi vì lúc còn trẻ ông ta cũng từng gặp qua một ví dụ tương tự lúc đang đi ngao du rồi.
Mọi người bắt đầu hoang mang vì không biết nên xử lý Thiện Nhi như thế nào.
Chưởng môn phái Mao Sơn đoán rằng kẻ cứu người là Thiện Nhi tốt bụng, mà kẻ giết người là Thiện Nhi độc ác. Người trong Huyền môn không thể làm người vô tội bị thương, cho nên điều họ nên làm là giết Thiện Nhi độc ác và tha cho Thiện Nhi tốt bụng.
Bị nhiều người trong Huyền môn bao vây và tắn công như thé, Thiện Nhi áo đỏ đã bị thương, cuối cùng thì bị họ bắt giữ. Bọn họ giam Thiện Nhi lại, muốn tìm cách tách hai người ra.
Nếu xét trên góc độ y học hiện đại thì đây là chuyện không có khả năng, bởi vì Thiện Nhi và Thiện Nhi áo đỏ là hai nhân cách trong cùng một cơ thể chứ không phải là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cũng may lúc này không biết phái Mao Sơn kiếm đâu ra một ít bảo khí kỳ quái, bọn họ liên tục thử nghiệm trên người của Thiện Nhi, sau đó không biết sao lại thành công thật.
Tô Vân Thiều: 22?
Gì vậy trời, thế mà cũng được hả?!
"Hai người các em đã là Quỷ Vương từ trước hay là dần dần phát triển thành Quỷ Vương trong bốn trăm năm này vậy?"
Thiện Nhi lắc đầu: "Em cũng không rõ lắm, nói thật thì em không có nhiều ký ức về lúc đó, những gì em biết đa phần đều góp nhặt từ lời kê của người khác thôi à.”"
"Những ký ức đó ở trong đầu tôi nè." Thiện Nhi áo đỏ nhìn Thiện Nhi, ánh mắt của cô ấy rất dịu dàng: "Lúc hai chúng tôi bị tách ra, Thiện Nhi ngốc giữ lại tất cả những ký ức ngây thơ đẹp de, còn lại thì đều thuộc về tôi."
Đây mới là lý do thật sự mà Thiện Nhi lại giữ hình dáng tầm chín mười tuổi, bởi vì đây là độ tuổi mà Thiện Nhi vui vẻ nhát.
Thiện Nhi áo đỏ lấy đi hết những ký ức đau khổ, chỉ chừa lại những ký ức tốt đẹp nhất cho Thiện Nhị, giúp cô bé luôn mãi vui vẻ.
Có lẽ đây là điều tốt nhất mà một người chị có thể làm cho em gái của mình.
Tô Vân Thiều đặt tay lên ngực ngẫm nghĩ, nếu bản thân cô gặp phải chuyện tương tự, liệu cô có lựa chọn làm thế vì Tô Y Y không? Đáp án là có.
Người làm chị cần phải bảo vệ em gái của mình, phải bảo đảm con bé không bị thương, đây là chuyện hiển nhiên mà, không phải sao?
Tô Vân Thieu tin rằng, nếu tình huống bị đảo ngược thì Tô Y Y cũng sẽ chọn cách đó để bảo vệ cô.
Lúc trước khi còn chưa hiểu rõ về tính cách của Tô Vân Thiều thì Tô Y Y mới quyết định giữ khoảng cách với cô, nhưng dù là thế thì cô ấy vẫn len lén quan sát cũng như quan tâm cô, mà chờ sau khi cả hai bộc bạch với nhau xong, cô ấy chỉ hận không thể dính sát bên cạnh cô mỗi ngày.
Mức độ cuồng chị gái của Tô Y Y nặng tới mức làm Phó Diệp ghen lên ghen xuống hoài luôn.
Nghĩ đến việc Thiện Nhi áo đỏ đi đến bước này là vì muốn bảo vệ em gái, Tô Vân Thiều cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Ngạc Nhi, cô có biết vì sao trong nghĩa trang chôn những đứa trẻ chết non lại rỗng tuếch hay không?"
Thiện Nhi nói: "Là do khế ước."
Thiện Nhi áo đỏ: "Đúng hơn là do nội dung của khế ước."
Năm đó, sau khi rất nhiều người trong Huyền môn tới đây, bọn họ phát hiện tuy co trùng đúng là một trong những nguồn gốc phát tán khí độc, nhưng vẫn có một số ít cổ trùng có khả năng hấp thu khí độc.
Thậm chí sau một thời gian dài chém giết và cắn nuốt nhau, bọn họ nhận ra trong đám cổ trùng đã xuất hiện một con Cổ Vương có trí thông minh.
Đôi bên đều đã trải qua những trận chiến thảm khốc, người trong Huyền môn không thể làm gì Cổ Vương, mà Cổ Vương cũng không giết được đám người có đủ loại kỹ năng trên trời dưới đất này.
Cuối cùng, sau khi phát hiện có loại co trùng có thể cắn nuốt khí độc, dưới sự chứng kiến của người trong Huyền môn và Thiên Đạo, người dân trong thôn đã ký khế ước và có mối ràng buộc với Cổ Vương.
Từ đây, người dân trong thôn sẽ chăn nuôi cổ trùng và cung cấp chất dinh dưỡng cho chúng, mà Cổ Vương thì sẽ ra lệnh cho cổ trùng không được làm hại người dân trong thôn.
Vì sự an toàn của mảnh đất này, người dân trong thôn đã dùng thi thể của những đứa trẻ bị chết non để nuôi những con cổ trùng có thể cắn nuốt khí độc, mà cổ trùng sẽ có trách nhiệm bảo vệ người dân trong thôn, mãi đến khi chủ nhân của nó chết thì thôi.
Từ đây, thôn trang đã được đổi tên thành thôn Cổ, lãnh thổ cũng chia làm hai, một nửa thuộc về cổ trùng, một nửa thuộc về con người.
Có điều sau khi Cổ Vương chết thì trong đàn cổ đã không còn xuất hiện con co nào có trí thông minh nữa, mà lượng người trong thôn lại nhiều hơn cổ trùng, cho nên phe con người dan chiếm ưu thế hơn.
Tô Vân Thiều: "..."
Thì ra là kiểu khế ước này.
Khó trách người trong thôn Cổ lại muốn sinh nhiều con như vậy, khó trách người ở đây đều khỏe mạnh như thế, khó trách thi thể của những đứa bé chết non đều biến mất, khó trách sau khi cổ trùng rời khỏi thì thi thể kia lại mục rữa nhanh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận