Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 391:

Chương 391:Chương 391:
Chuong 391:
Oán khí cần phải có vật dẫn, mà vật dẫn chính là nguồn gốc.
Chỉ khi tìm ra được nguồn gốc của oán khí và loại bỏ nó hoàn toàn, mới có thể không cần phải lãng phí thời gian ngày này qua ngày khác giải trừ lượng oán khí dường như vô tận này nữa.
Cao Nhiên bỗng nhiên biết được nguồn gốc của oán khí, tìm được hướng giải quyết trong lúc sứt đầu mẻ trán thì rối rít cảm ơn Tô Vân Thiều và vội vàng liên lạc với Hằng Thuật.
Đào Yêu nhìn Tô Vân Thiều với ánh mắt kỳ lạ, Với sự nhiệt tình và tốt bụng của cô, tôi đã nghĩ rằng cô sẽ giúp anh ta tìm xem đó là loại trận pháp gì."
Tô Vân Thiều: ".." Cậu đang hiểu lầm tôi cái gì sao?
"Đầu tiên, tôi không phải là người tốt bụng và có trái tim nhân hậu, thứ hai, việc đó đã được đội đặc biệt tiếp quản, tôi chỉ có thể giúp đỡ bằng cách cho họ một vài gợi ý, nhưng sẽ không dễ dàng mà tham dự vào và đảm nhiệm nhiều việc được."
Không có gì mâu thuẫn giữa việc cô sẵn sàng giúp đỡ Cao Nhiên và việc cô không muốn vào đội đặc biệt, chỉ cần tìm ra điểm cân bằng và lặng lẽ đóng góp một chút sức là được rồi.
Tô Vân Thiều cho rằng những gì cô nói bất quá là sự thật mà thôi, nhưng sáu quỷ và một yêu ở hiện trường lại không đồng ý, mặt ngoài họ tỏ ra đồng ý, nhưng trong lòng thì điên cuồng khinh bỉ.
—— Loại người thiếu công đức thiếu đến muốn mạng như cô, giúp đỡ người khác cũng chỉ lấy một chút ít công đức, nếu cô không có tắm lòng nhân hậu, trên đời này còn có người có tắm lòng nhân hậu sao?!
"Thứ ba, tôi đã cố gắng tìm kiếm dấu vết của trận pháp, nhưng tôi không tìm thấy nó, bản lĩnh về trận pháp của Hằng Thuật đạo trưởng cao hơn tôi, đương nhiên là tôi phải đề nghị bộ trưởng Cao đi tìm Hằng Thuật đạo trưởng rồi."
Tô Vân Thiều thực sự không phải tốt bụng, cô chỉ suy nghĩ vấn đề từ góc độ hợp lý và hiệu quả nhát,"Hơn nữa, bây giờ tôi cũng đã đủ nhiều việc rồi."
Nếu công trường bị niêm phong, thì không có thương vong, hơn nữa còn có thành viên của đội đặc biệt và các đại sư của chùa Viễn Sơn, vậy thì cũng không vội, cô có thể xử lý chuyện của mình.
Tô Vân Thiều tính ngày, đã đến lúc phải đến chỗ của Thời Luyện để lấy lại kiếm Lôi Minh.
Nếu cô còn chan chừ không đi, kiếm Lôi Minh sẽ nghĩ rằng nó đã bị chủ nhân là cô đây vứt bỏ và nó sẽ tức giận.
Mới vừa nghĩ như vậy, Bách Tinh Thần đã gọi điện thoại tới.
Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng điệu day lo lắng của cậu ấy: "Vân Thiều, kiếm Lôi Minh của cậu đã làm ầm ï ở nhà họ Thời"
Tô Vân Thiều: "..." Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
"Làm ầm ï gì vậy?"
Bách Tinh Thần nhíu mày, vừa tức giận vừa buồn cười: "Nó xé hết quần áo của cậu họ tớ, chỉ để lại cho anh ấy một chiếc quần lót để che đậy, nếu cậu còn không tới, e rằng chiếc quân lót kia cũng chẳng còn, chỉ có thể lấy lá mà che."
"Phốc-"
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx*x*%+%
Bách Tinh Thần miêu tả Thời Luyện thê thảm đến mức ai nghe cũng thương tâm, ai thấy cũng phải rơi lệ.
Tô Vân Thiều không muốn những người quân nhân trung thành với Tổ Quốc lưu lạc đến mức phải dùng lá để che đậy nơi xấu ho, vì vậy cô vội vàng bắt taxi đến nhà họ Thời.
Bách Tinh Thần và các bạn nhỏ đang chơi kịch bản giết người trong sơn trang giải mã nên không thể đưa cô vào tiểu khu được, nên cô đã nghĩ đến việc đến đó rồi đăng ký, nếu vẫn không thể vào thì sẽ nói với nhân viên bảo vệ thông báo cho người nhà họ Thời.
Ai bảo lần trước cô rời đi lại không muốn phương thức liên lạc của người nhà họ Thời cơ chứ?
Bát ngờ là chiếc taxi vừa mới dừng ở cổng tiểu khu, một người quân nhân vẫn luôn canh giữ ở chốt bảo vệ đã từng gặp Tô Vân Thiều một lần ở nhà họ Thời đã chạy như bay tới và chào hỏi theo kiểu quân nhân.
"Chào Tô tiểu thư!"
Sự tôn trọng chân thành từ trong ra ngoài này khiến tài xế taxi nghĩ rằng Tô Vân Thiều là một người có công với đất nước, vì vậy anh ta đã nhịn không được mà quay lại và cung kính hành lễ.
Tô Vân Thiều: "..."
Cô cũng không nói gì chỉ đi xuống xe, đang định đi đến quầy bảo vệ đăng ký thì bị người quân nhân kia ngăn lại,"Tô tiểu thư là khách quý của nhà họ Thời, cũng là ân nhân của chúng tôi, về sau có tới đây thì chỉ cần nhận diện khuôn mặt là có thể vào."
Các nhân viên bảo vệ trong buồng an ninh nghe được thì rất kính nể, khi Tô Vân Thiều đi ngang qua họ, bọn họ liền cúi chào và hô to: "Xin chào Tô tiểu thư!"
Tô Vân Thiều bối rối nên vội vã chạy vào bên trong.
Người quân nhân đưa cô vào bằng xe máy, một lúc sau đã đến nhà họ Thời.
Trên đường còn chưa kịp giải thích mọi chuyện, khi tới cửa, quân nhân dẫn đường thấp giọng thở dài: "Đại sư, kiếm của cô đúng là tính tình nóng nảy al"
Tô Vân Thiều: 22? Trong trí nhớ ngắn ngủi của kiếp trước, trong tên của kiếm Lôi Minh đúng là có chữ "Lôi", nhưng tính tình vẫn rất ôn hòa, là bạn tốt kề vai sát cánh chiến đấu của cô, cớ sao lại tức giận như vậy?
Mới nghĩ như vậy, nhưng đến khi cô bước vào cửa biệt thự của nhà họ Thời, mặt đã bị vả sưng lên.
Cả người Thời Luyện được bọc trong một tấm rèm cửa bị xé xuống, chân trần chạy quanh ở sảnh, dí theo sau là thanh kiếm gỗ đào hùng hỗ như muốn chém người.
Bất ke trông như thế nào cũng cần phải lập tức ngăn cản cảnh tượng dọa người đó, nhưng người nhà họ Thời vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, ông Thời thì đang đọc sách, ba Thời đang bóc quả óc chó cho mẹ Thời ăn, chẳng ai có chút gì gọi là sốt ruột cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận