Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 912:

Chương 912:Chương 912:
Chuong 912:
Tập Tú Lệ cười lạnh: "Không thể gây hoạ cho những cô gái tốt khác, vậy là có thể tuỳ tiện ngủ với tôi À2"
"Tôi không có ý đó." Bàng Nội vò đầu, ông ta có thể lừa được rất nhiều tiền thì tắt nhiên cũng không phải là người ăn nói vụng về, nhưng dù cho ông ta có nói như thế nào, Tập Tú Lệ vẫn có thể bắt được một từ nào đó rồi biến nó thành ý khác, trong lúc nhất thời việc này làm ông ta không dám tuỳ tiện nói chuyện, sợ lại nói sai cái gì đó.
Suy nghĩ một lát rồi Bàng Nội lại nói từ một khía cạnh khác: "Tôi dùng mặt của Phương Hữu Đức ở bên cô, nhưng tôi đối xử với cô thật lòng, nếu không sao tôi lại đưa cho cô hơn phân nửa số tiền tiết kiệm chứ?"
Tập Tú Lệ hơi giật mình, nước mắt rơi từ mắt trái xuống, phản chiếu gò má nhợt nhạt của cô ấy, hốc mắt đỏ bừng càng nỗi bật lên khí chất yếu ớt khiến người ta muốn yêu thương.
"Anh có ý gì?"
"Là..." Bàng Nội nhìn sang chỗ khác, khuôn mặt trắng mũm mĩm có hơi đỏ lên, ủ rũ nói bằng giọng rất nhỏ: "Tôi có, có hơi thích cô."
Người, yêu, quỷ: "..." Chỉ sợ từ thích này còn nhiều hơn một chút nhỉ? Dù sao cũng đập xuống mấy trăm vạn rồi, ôi trời. Đột nhiên Tập Tú Lệ không biết nói gì nữa.
Bàng Nội thích cô ta sao? Thích à, nếu không thì tại sao ông ta lại đưa cho cô ta nhiều tiền tiết kiệm như thế?
Bàng Nội thích cô ta được bao nhiêu? Nếu thích thì sao lại không để ý việc bị đội nón xanh lên đầu, để Tào Kỳ ngủ với cô ta chứ?
Mọi suy nghĩ và cảm xúc va chạm vào nhau trong ngực khiến Tập Tú Lệ ngột ngạt và đau đớn.
Cô ta không thể hiểu được người đàn ông này, cũng không muốn nghĩ nữa.
Vết thương về mặt tình cảm là vết thương khó chữa nhất, và thường mất một thời gian dài mới có thể xoa dịu được.
Tô Vân Thiều vỗ mu bàn tay của Tập Tú Lệ, không nói đến chuyện này nữa mà lại nói đến một việc khác: “Tào Kỳ có một đứa con gái, đứa con gái đó đã sinh ra hai đứa con trai, anh có biết không?"
Khi Tào Kỷ bám vào người Vân Lập Căn, lợi dụng kẽ hở của lời nguyễn và ép Vu Quỳnh sinh Vu Diệu, xem như là một nửa con gái rồi.
Bàng Nội sợ ngây người, Tập Tú Lệ còn ngạc nhiên hơn: "Tào Kỳ bao nhiêu tuổi?" Sao nghe như đã hơn bốn năm chục tuổi rồi thế?
Tô Vân Thiều: "Cụ thể là bao nhiêu tôi cũng không rõ lắm, chắc hơn sáu mươi tuổi." Năm nay Vân Tiêu mười chín tuổi, thân là nửa ông ngoại thì ít nhất Tào Kỳ phải sáu mươi tuổi rồi, có lẽ còn phải già hơn.
Cũng không biết ông ta đến tuổi này rồi mà không ở nhà ngậm kẹo chơi với cháu, tận hưởng hạnh phúc gia đình đi, lấy đâu ra tinh thần mà gây nhiều chuyện như thế, rồi ngày nào cũng đi theo Cố Trạch làm xằng làm bậy.
"Oẹ -", Tập Tú Lệ lại bắt đầu nôn.
Bàng Nội vội vàng nhảy từ trên giường làm đẹp xuống, vỗ lưng cho Tập Tú Lệ, rót nước rồi lấy giấy lau miệng cho cô ấy, chăm sóc ti mỉ và chu đáo, quan tâm hỏi: "Mấy tháng rồi? Sao lại có phản ứng nôn nghén nghiêm trọng như thế?"
Tô Vân Thiều nhướng mày: "Chú không nhìn ra cô ấy không mang thai a2”
Đơn giản là vì Tập Tú Lệ biết bản thân đã thay phiên ngủ với hai người đàn ông, mà trong đó còn có một người đàn ông lớn tuổi như ông ngoại cô ấy làm cô ấy thấy tởm lợm.
Bàng Nội sửng sốt, thành thật thú nhận: "Tôi chỉ học trận pháp thôi, không biết tí gì về xem tướng với bắm đốt ngón tay cả, chỉ tuỳ tiện nói ra de lừa gạt người khác." Ai bảo ông ta làm tên lừa gạt về phong thuỷ chứ?
Tô Vân Thiều: "... Vậy nên lúc trước chú đã bái sư ở phái Thanh Sơn à?" Bàng Nội im lặng một lát rồi gật đầu.
Dựa theo tuổi tác của Bàng Nội, Tô Vân Thiều có lý do để nghi ngờ..."Chú không biết đạo trưởng Hằng Thuật và chưởng môn Hằng Bình đâu nhỉ?"
Bàng Nội im lặng một lúc lâu: "Tôi là sử huynh của họ."
Đúng là vì ông ta tự đưa hai người sư đệ có thiên phú này vào môn phái, nhưng không được bao lâu đã bị họ vượt qua, nên mới có nhiều lời đàm tiếu truyền ra từ trong môn phái như thế, làm ông ta cảm thấy khó có thể chịu đựng.
Tô Vân Thiều không có bạn đồng môn, thiên phú của cô tốt, cũng nỗ lực nên cô không biết khi bị sư đệ sư muội vượt qua sẽ có cảm giác khổ so thế nào.
Dựa trên lập trường của Bàng Nội, chắc lúc đó ông ấy vô cùng khổ sở và khó chịu nhỉ? Lòng tự trọng của một người đàn ông và của một sư huynh đã khiến ông ta không thể chịu nổi nên đã chọn cách dễ dàng nhất: Bỏ đi.
"Cho nên không bao lâu sau chú đã rời khỏi phái Thanh Sơn rồi sau đó không lâu đã gặp được Tào Kỳ à?"
Vốn dĩ Bàng Nội không cảm thấy hai việc này có liên hệ gì với nhau, nhưng khi nghe Tô Vân Thiều nói như vậy thì lại cảm thấy như có âm mưu an náu bên trong.
"Có phải cô đang suy nghĩ mấy lá bùa trong đan điền của tôi đã bị hạ vào lúc nào?” Đúng thật là Tô Van Thiều đang suy nghĩ: "Bốn lá bùa cực phẩm như vậy muốn im lặng mà bỏ vào thì chắc chắn không thể được, nhưng chú không nhớ rõ đã từng có chuyện như vậy, nói cách khác là không có thiên phú đáng kể nào xuất hiện sau khi bái sư ở phái Thanh Sơn... hoặc Cố Trạch đã dùng một cách nào đó để xóa phần ký ức đó của chú đi, hoặc là làm điều đó nhưng chú không còn nhớ nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận