Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 441:

Chương 441:Chương 441:
Chương 441:
Khi đó, căn nhà này vẫn còn là căn nhà của một nhà bốn người ở, trên người còn mang theo một món nợ khổng lồ, mỗi ngày đều trải qua cảnh khổ sở túng quấn, vất vả long đong. Tất cả đều là mang theo hơi thở của hy vọng.
Trong giấc mơ năm mười mấy tuổi của Chu Hồng chỉ có hình ảnh của chính mình cầm một bức thư tình đã viết từ rất lâu trong tay, đang e thẹn thổ lộ với đàn anh, chứ không phải đôi mắt đến chết vẫn không thể nhắm lại của anh trai ruột hay thi thể bị ngâm đến bam tím của ba Chu.
Chu Hồng năm mười mấy tuổi mơ thấy một nhà bốn người xinh đẹp sạch sẽ sống trong biệt thự lớn, bà mặc váy công chúa ngồi bên đàn dương cầm, anh trai đang kéo đàn violon, còn ông Chu vừa về đến nhà liền ngả người trên ghế sô pha để bà Chu xoa vai ấn chân cho ông.
"Đã trễ thế này mà còn ai tới vậy?” Bà Chu lê dép nhựa loạt xoạt đi tới, cánh vừa vừa đẩy ra đã vang lên một tiếng kẽo kẹt: "Hồng Hồng hả? Sao con lại về nhà vào giờ này?”
Bởi vì Chu Hồng đi giày cao gót nên vẫn cao hơn một chút so với bà Chu. Nhờ vào ưu thế chiều cao, bà có thể thấy rõ được những sợi tóc bạc không thể nào che giấu nổi trên đầu mẹ mình, những nếp nhăn hẳn sâu nơi khoé mắt và cả những vết đồi môi lắm tắm trên mặt bà.
Mẹ bà thực sự đã già rồi.
Di Hồng chưa bao giờ nhận ra rõ ràng như lúc này: Là bà đã khiến gia đình này trở nên không hoàn chỉnh, là bà tự cho rằng mẹ mình sẽ trở nên hạnh phúc hơn khi thoát thoát sự kìm kẹp của chồng và con trai, cũng là bà đã khiến mẹ mình khi đã về già nhưng lại chẳng có lấy một ai để nương tựa, để bà một mình cô độc mà trông coi căn nhà cũ là nơi một nhà bốn người từng ở.
"Mẹ." Di Hồng nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào bên trong giọng nói của chính mình. Bà vội vàng xoay người lại, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đã rơi xu6ng: "Kinh Luan,mau goi ba ngoại di con.”
Trác Kinh Luân đã hai mươi mốt tuổi nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy bà ngoại, anh ta mở miệng, gọi một tiếng vô cùng thanh thúy: "Bà ngoại!"
"Ừ!" Vết nhăn nơi khoé mắt bà Chu càng han sâu một cách rõ ràng.
Nhìn hình ảnh một nhà ba người vô cùng cảm động diễn ra ngay trước mắt khiến Nguyễn Mai cảm thấy bản thân đang phá hoại khung cảnh đẹp de này, cô lui về phía sau hai bước, chuẩn bị đợi chờ ở bên ngoài hiên nhà.
Nhưng vừa mới di chuyển, Nguyễn Mai lại nhìn thấy ánh mắt của bà Chu lướt qua Trác Kinh Luân nhìn thẳng về phía cô.
Nguyễn Mai:?I
Cô cả kinh nhảy dựng lên, liền theo bản năng trốn sau lưng Trác Kinh Luân.
Sau khi trốn một lát, đến khi cô thò đầu ra nhìn bà Chu đã thấy bà không còn nhìn mình nữa, như thể bà ấy chưa từng nhìn thấy cô.
Nguyễn Mai cũng không thể xác định được ánh mắt không tốt ban nãy của bà Chu nhìn lướt qua cô là do cô đang tự hu doa chính mình hay là do bà Chu thật sự nhìn thấy cô.
Cô không dám chờ đợi một mình bên ngoài nữa, liền nói nhở một câu "Đã quấy ray rồi", sau đó liền đi theo dì Hồng và Trác Kinh Luân vào trong nhà.
Con gái và cháu ngoại không hề báo trước cho bà Chu biết rằng họ sẽ đến nên khiến bà lập tức rối bù lên. Lúc thì rót nước, lúc lại lau bàn, không có lấy một phút nghỉ tay.
Dì Hồng cũng không ngăn bà Chu đang bận rộn lại, chỉ yên lặng ngồi ở trên ghế mà nhìn, giống như muốn khắc sâu hình ảnh của bà Chu vào trong đầu.
"Các con đột nhiên trở về nhà như vậy, nên mẹ vẫn chưa chuẩn bị được gì, vậy phải làm sao bây giờ?" Bà Chu không biết phải làm sao, bà xoa xoa tay sau đó xoay người đi thẳng vào trong phòng lấy ví tiền: "Cũng không biết giờ này siêu thị còn mở cửa nữa không, để bây giờ mẹ đi mua chút đồ."
"Mẹ, mẹ không cần gấp vậy đâu. Con và Kinh Luân đều đã ăn rồi." Dì Hồng ngăn bà lại.
"Đã ăn rồi sao?" Chu mẹ chà xát tay, ánh mắt nhìn loạn lên, sau khi nhìn thấy mấy quả cam được đặt trên bàn liền nói: "Vậy con ăn trái cây nhé? Hàng xóm mang cho mẹ ít cam ăn rất ngọt, mẹ còn nhớ rất rõ trước kia con rất thích ăn cam.”
Dì Hồng cười nói: "Vâng ạ."
Bà Chu mang mấy quả cam xấu xí với lớp vỏ nám đen vào nhà bếp bởi bà biết rõ con gái bà rất thích sạch sẽ. Sau khi mở vòi nước, bà liền rửa đi rửa lại mấy lần rồi đi tìm cái đĩa đẹp nhất trong nhà bày số cam kia lên trên, sau đó mới mang ra ngoài phòng khách.
"Mẹ còn nhớ rất rõ, trước kia con chỉ thích ăn cam bóc vỏ nhưng lại không hề thích ăn cam bị cắt ra. Con còn nói sau khi cam bị cắt ra, lúc ăn dễ bị dắt kẽ răng."
Bà Chu dùng đôi tay ngăm đen thô ráp vì làm lụng vất vả bóc vỏ cam cho dì Hồng: "Để mẹ bóc cho con, như thế này tay của con cũng sẽ không bị bắn."
"Vâng a cảm ơn mẹ." Di Hồng CƯỜi nói.
Đôi tay bóc cam của bà Chu bỗng nhiên dừng lại, bà ngắn người mà nhìn dì Hồng. Tuy giống như đang nhìn dì Hồng nhưng thật ra lại dường như nhìn thấy hình ảnh cô con gái năm sáu tuổi thông qua hình ảnh lúc con gái bà hơn bốn mươi tuổi.
Lúc con gái bà năm sáu tuổi, nó quả thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nó chưa từng xem sự hi sinh của người khác là lẽ dĩ nhiên. Bà bóc cho con gái một quả cam, gọt một quả táo đều sẽ nhận được những lời cảm ơn đầy ngọt ngào của con gái.
Nhưng tất cả đã bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Thời gian trôi qua đã quá lâu, bà Chu cũng không nhớ quá rõ nữa, có lẽ là bắt đầu từ sau khi bọn họ chuyển đến nơi này ở đi? Hoặc cũng có lẽ là bắt đầu từ sau khi bà đem giày da và váy công chúa mà con gái bà yêu quý nhất bán mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận