Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1257:

Chương 1257:Chương 1257:
Chuong 1257:
Mỗi lần có người hỏi, ba mẹ Tô sẽ vô cùng kiêu ngạo lại thành thật trả lời: "Nhà chúng tôi theo chủ nghĩa nuôi thả, mây đứa nó thích cái gì thì học cái đó, muốn làm gì thì làm nấy, cũng chẳng có tuyệt chiêu hay phương pháp đặc biệt gì cả. Nếu nói có dạy dỗ gì không thì đều là công của Vân Vân hét."
Mấy người toc mạch kia lại hỏi tiếp: "Thế Tô Vân Thiều đã dạy anh trai và em gái thế nào?" Họ cũng muốn tham khảo một chút.
Ba mẹ Tô: "Năng lực càng cao, trách nhiệm càng nặng, chuyện Vân Vân nhà chúng tôi phải làm đếm không xue, anh trai và em gái yêu thương nó, muốn giúp nó san sẻ gánh nặng, thế là tự giác học hành thôi."
Tô Vân Thiều chưa từng yêu cầu Tô Húc Dương và Tô Y Y phải làm gì, tất cả là do hai anh em mong rằng có thể dùng sự nỗ lực của mình để chống đỡ một mảnh trời cho em gái/chị gái của mình, và cả ba Tô lẫn mẹ Tô cũng nghĩ giống vậy.
Tiếc thay, dù họ có cố gắng cỡ nào thì bóng lưng của Tô Vân Thiều vẫn luôn xuất hiện phía trước họ. Cô không cần sự trợ giúp của họ, nhưng càng khó khăn thì họ lại càng hăng hái, nỗ lực tiến lên, không bao giờ chịu bỏ CUỘC.
Những lời ba mẹ Tô nói đều là sự thật, cùng lắm chỉ là nói giảm nói tránh chuyện Tô Vân Thiều cần làm trọng đại tới cỡ nào thôi, nhưng khi lọt vào tai người khác lại thành: Chỉ cần trong nhà có một đứa giỏi thì anh chị em sẽ tự giác noi theo, cố gắng thay đổi để trở nên vĩ đại hơn.
Mấy người nhiều chuyện kiểu: "." Cảm ơn ha, biết nhà mấy người giỏi rồi.
Trong mắt người ngoài, nhà họ Tô có thể nói là tiền đồ vô lượng khi cả con gái ruột lẫn con gái nuôi đều đậu vào Đại học Thanh Bắc, nhưng chỉ có hai người trong cuộc, tức Tô Vân Thiều và Tô Y Y mới biết sự đau khổ khi học ở ngôi trường này thôi.
Lúc học trường cấp ba tư thục, chỉ cần có lý do chính đáng và hứa rằng thành tích cuối kỳ không thụt lùi thì muốn xin nghỉ bao nhiêu cũng được, điểm chuyên cần không cao cũng không không Sao.
Nhưng khi vào Đại học Thanh Bắc, chương trình học kín mít cộng thêm các hoạt động dày đặc đã chiếm cứ rất nhiều thời gian của họ, ngoài ra còn phải duy trì quan hệ tốt với những sinh viên khác nữa.
Vì tương lai không định nghiên cứu sâu thêm về Triết học nên Tô Vân Thiều vẫn thấy ổn, không bận lắm, nhưng Tô Y Y thì khác, không chỉ theo chân giáo sư Hồ học tập mà còn phải tìm tòi tự nghiên cứu một số chuyên đề mà mình thấy hứng thú nên có thể nói là chỉ hận không biết thuật phân thân thôi.
Tới cả thời gian về nhà cũng không có nhiều chứ đừng nói chỉ là quan tâm đến người bạn trai đã bị vứt vào xó.
Vì cảm thấy nguy cơ đang rình rập, Phó Diệp vội vàng đề nghị tổ chức lễ đính hôn.
Đáng lý lễ đính hôn đã được tổ chức từ năm ngoái rồi, tức là vào ngày lễ trưởng thành của Tô Y Y kia kìa, nhưng vì sự trở về của Tô Vân Thiều nên đã bị dời lại, sau đó thì cứ bận hết chuyện này tới chuyện khác, mãi vẫn chẳng tìm được ngày nào thích hợp, cuối cùng lại bị kéo đến tận một năm.
Phó Diệp lo Tô Y Y sẽ gặp được một anh chàng đẹp trai, giỏi giang, hiểu lòng người hơn anh ấy ở Đại học Thanh Bắc, thế nên de tránh đêm dài lắm mộng, anh ấy đã xin hai gia định cử hành lễ đính hôn sớm một chút.
Ba mẹ Tô không phản đối, ba mẹ Phó cũng mong có thể hoàn thành việc đính hôn càng sớm càng tốt, thế là người lớn hai bên nhất trí với nhau, quyết định sẽ tổ chức lễ đính hôn cho bọn nhỏ trước khi qua năm mới, còn hôn lễ thì có thể từ từ tính sau.
Nhưng chuyện này lại gặp phải một chướng ngại - đó chính là Tô YY
Nguyên văn lời Tô Y Y nói là: "Chị cũng còn chưa đính hôn mà, vậy thì sao người làm em gái như con có thể vượt mặt chị được?"
Sau đó lại về giả vờ đáng thương với Phó Diệp, bảo là trước giờ cô ấy luôn cảm thấy mình thiếu nợ Tô Vân Thiều rất nhiều, thế nên cô ấy hy vọng chị có thể đính hôn cũng như kết hôn trước mình, có vậy thì cảm giác áy náy trong lòng mình mới giảm bớt được một chút.
Dáng vẻ yếu ớt và giọt nước mắt lâu rồi mới thấy của Tô Y Y đã thành công lung lay được Phó Diệp, dù biết cô ấy chỉ đang kiếm cớ, chứ lý do thật sự là muốn chuyên tâm cho sự nghiệp trước và làm phù dâu trong đám cưới của Tô Vân Thiều, nhưng thử hỏi anh ấy có thể làm gì được đây?
Người con gái mà anh ấy yêu thương, cưng chiều từ nhỏ đến lớn, không nỡ để cô ấy chịu xíu uất ức nào, giờ lại nũng nịu nhào vào lòng anh ấy, nhỏ giọng năn nỉ thế này thì liệu có bao nhiêu người đàn ông đành lòng từ chối chứ?
Anh ấy làm không được, cuối cùng chỉ đành bị cô ấy dắt mũi kéo đi.
Không có danh phận chính thức như chồng sắp cưới, tình cảm giữa cả hai cũng không có chút tiến triển nào, mỗi tháng lại chẳng gặp nổi một lần, đủ loại yếu tố cộng lại khiến anh ấy cảm thấy rất bất an.
Thế là Phó Diệp như biến thành một người chồng hận đời, ngày ngày chờ vợ về nhà sủng hạnh mình, tới cả lúc đi làm cũng xem điện thoại mãi, đến giờ là bắt đầu gửi tin nhắn chia sẻ với Tô Y Y về những chuyện mình đã làm hôm nay cũng như những điều lý thú mà mình được nghe, được thấy, mỗi khi nhận được tin nhắn trả lời thì sẽ tươi roi rói, còn không thì sẽ bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Tô Y Y đã có người đàn ông khác bên ngoài rồi hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận