Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 225:

Chương 225:Chương 225:
Chương 225:
Trong giây lát, khu bình luận toàn là "Đỉnh quát".
Nguyên bàn đồ ăn hôm nay được làm từ nguyên liệu là những sản phẩm bán trong buổi livesteam sáng nay. Nào là dưa lưới xơ dừa, dưa muối, thịt nhồi khổ qua, khổ qua xào, thịt bò hầm khoai tây, bánh bí đỏ... Đồ ăn chay, đồ hằm, rau trộn hay đồ ăn vặt đều có cả.
Món ăn làm mọi người ngạc nhiên chính là món chính ở giữa bàn đồ ăn: Nắm ham gà, thỏ nướng dầu đỏ, bún tỏi tôm, vân vân...
"Hôm nay còn có cả sườn heo nướng nữa cơ!" Ngọc Bạch Y hô lên tên món ăn mà khán giả nhìn chăm chú nhất: "À mình nhớ ra rồi, hôm nay trong thôn có me heol”
Mấy người bạn nhỏ đã trông Ngọc Bạch Y đến mòn con mắt, sốt ruột giục cậu ấy mau đi rửa tay: "Tụi này đều đợi cậu về đó, mau đi rửa tay đi!"
"Được rồi!" Ngọc Bạch Y chạy đi rửa tay nhanh như chớp rồi chạy vào, tay chưa lau khô đã tiến lại gần: "Mau mau mau, tớ muốn ăn thử sườn heo nướng!"
Bữa cơm vừa mới bắt đầu, mọi người đã duỗi tay tới món sườn heo.
Ngọc Bạch Y về đúng lúc món này đang hoàn thành tới những bước cuối cùng, vẫn còn am nóng ăn vào là ngon nhất.
Vừa cắn một ngụm, mỡ heo cùng với nước sốt tràn vào trong khóe miệng, đánh thẳng vào linh hồn.
"Thế này thì ngon quá rồi đó!" Tần Giản ngạc nhiên tới mức trợn tròn hai mắt: "Vậy là do tay nghề của Vân Thiều giỏi hay là do bản thân thịt heo có chất lượng tốt đây? Tại sao sườn heo nướng lại có mùi vị như thế này cơ chứ?I!"
Bách Tinh Thần đánh giá khách quan: "Không phải là cậu chưa từng được ăn thịt heo có chất lượng tốt hơn thế này, càng không phải là vì cậu chưa từng được nếm qua tay nghề của đầu bếp giỏi hơn, chỉ có thể nói món sườn heo nướng mà Vân Thiều làm vừa khéo lại hợp với khẩu vị của cậu thôi."
"Cũng không thể nói như vậy được." Phó Diệp vừa nhanh chóng lại tao nhã gặm xong một miếng sườn nướng lớn: "Gia đình anh làm nghề khách sạn này đã nhiều năm và anh đã được ăn rất nhiều đồ ngon, nhưng phải công nhận là món sườn nướng hôm nay thật sự rất ngon!"
Hứa Đôn và Trần Tỉnh Nguyên ăn đến không ngang đầu lên nỗi, Ngọc Bạch Y chợt nhớ ra mình vẫn đang livestream, cậu ấy ngậm miếng sườn nướng quay đầu lại nhìn thì thấy màn hình ngập tràn những đánh giá thấp.
Thoạt nhìn, cậu ấy còn tưởng mình vừa ăn một miếng sườn nướng thì đã xuyên không đến thời điểm các fan nhận hàng và cùng nhau đánh giá thấp trong vài ngày tới.
Sau khi nhìn kỹ hơn thì cậu ấy phát hiện hầu hết toàn là những bình luận trêu chọc.
"Mukbang chỉ ăn mà không nói lời nào hết, chê!"
"Mukbang mà không ăn trước ống kính, chê!"
"Mukbang mà không chia sẻ liên kết và không bán hàng, chê!"
"Mukbang có vốn từ ngữ hạn chế và không nhận xét đồ ăn, chê!"
"Các bạn có chê cũng vô ích thôi, đây là món sườn nướng do bạn cùng bàn của tôi làm, lượng cung ứng có hạn, hơn nữa, món sườn nướng phải ăn ngay khi vừa nướng xong, cho nên các bạn không ăn được đâu ha ha ha.” Một câu nói hả hê của Ngọc Bạch Y đã kéo đầy mức độ căm hận, khiến các fan tức đến mức không thèm nói chuyện nữa.
Tô Y Y nói nhỏ với Tô Vân Thiều: "Em cứ cảm thấy với cách nói chuyện này của cậu ấy, hở ra là bị người ta trùm bao tải và đánh một trận nhừ tử cũng không phải là chuyện lạ.”
Tô Vân Thiều bật cười, chỉ chút đồ ăn thôi mà: "Không đến nỗi thế chứ."
Cho dù thực sự đến mức đó thì bùa bình an và bùa ngọc trên người Ngọc Bạch Y cũng có thể bảo vệ cậu ấy khỏi cơn đau thể xác.
Trong bữa trưa, các cô gái không nói gì nhiều mà chỉ tập trung ăn cơm, còn các chàng trai thì hợp tác làm một buổi mukbang với Ngọc Bạch Y.
Chủ yếu vẫn là công lao của Tần Giản và Hứa Đôn, cả hai rất giỏi trong việc ăn nói và khuấy động bầu không khí, họ và Ngọc Bạch Y tung hứng với nhau, chơi đùa đến mức độ nổi tiếng của buổi livestream vẫn luôn ở mức cao ngắt.
Sau khi ăn xong, do Ngọc Bạch Y vẫn đang livestream nên Tô Vân Thiều không thể bảo người giấy nhỏ ra dọn dẹp, mọi người tự giác dọn bàn và rửa sạch bát đũa, không ai lười biếng cả, mặc dù làm có hơi không quen tay nhưng cũng không quá mức lộn xôn.
Đào yêu cũng đảm nhận công việc dọn bàn, không cậy vào việc mình có thân hình nhỏ bé mà thanh thản ném mọi công việc cho người khác làm.
Chỉ có Nhu Mễ, Viên Viên và Diêm Vương không thể xuất hiện trước ống kính mới không làm gì cả, ba người họ không ăn cơm trước ống kính, đồ ăn cũng không thiếu, chỉ là thiếu đi cảm giác ăn cùng với mọi người thôi.
Tô Vân Thiều đi tới phía sau cây đào lớn, Diễm Vương đang dựa lưng vào thân cây đào, khi thấy cô đi tới thì anh khẽ nhíu mày, chủ động vươn tay ra: "Ôm." T6 Van Thieu da san sang dua tay cho anh sờ de an ủi anh, nhưng không ngờ Diêm Vương đột nhiên thay đổi chiêu trò.
Cô khẽ sửng sốt và chưa kịp phản ứng lại, cô thay hàng lông mi của Diêm Vương khẽ rũ xuống, cả người trông như một con chó lớn bị người chủ từ chối, khổ sở đến mức muốn tìm chỗ để thu mình lại.
Diêm Vương ngày thường luôn lộ ra vẻ lạnh lùng, kiên cường, nghiêm nghị và bất khả xâm phạm, nhưng lúc này lại đột nhiên lộ ra vẻ mặt cần được quan tâm an ủi, sự tương phản quá lớn quả thật là khiến người ta đau lòng.
Tô Vân Thiều nghĩ đến một đám người vừa mới ăn trưa sôi nỗi trên bàn trúc, còn Diêm Vương thì một mình lén lút ăn sau cây đào, cô càng nghĩ càng thấy anh đáng thương.
Cô nghĩ: Thôi, cho anh ôm một cái cũng chẳng có gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận