Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 842:

Chương 842:Chương 842:
Chương 842:
Thấy vậy, Nguyễn Mai, Thiện Nhi và Ngạc Nhi yên tâm di tới bờ biển nghịch nước, dù không có áo tắm hay phao bơi, các cô ấy vẫn có thê chơi đùa vui vẻ với nhau.
Vân Tiêu và Vân Đình đã lớn như vậy còn chưa từng nhìn thấy biển bao giờ, hai anh em bò từ trên cổ tay Tô Vân Thiều xuống.
Nghe nói nước biển mặn, họ lấy đuôi rắn chạm nhẹ vào nước biển rồi cho vào miệng, thấy mặn thì giật mình, họ vội vàng nhỗ ra.
Vân Tiêu: "Cái này còn mặn hơn cả mây món mà dì làm."
Vân Đình: "Nơi này đã đổ bao nhiêu vại muối vậy?" Tô Van Thiều cười nói: "Nước biển chính là như vậy."
"Đinh" một tiếng, có tin nhắn gửi tỚi.
Cô còn tưởng Diêm Vương nhắn tin báo tiến độ cho mình, mở tin nhắn ra mới phát hiện là tin do Viên Viên gửi tới.
Viên Viên: 【 Vân Vân, có phải chị lại muốn mang yêu quái về nhà không? ]
Tô Vân Thiều: 222
Viên Viên gắn anten trên người đấy à, nếu không sao mà nhạy thế?
Tô Vân Thiều: 【 Lần này chị gặp được ông cố ngoại của Vân Tiêu và Vân Đình, còn chưa xác định được có thể dẫn về nhà không. 】
Hơn hai trăm năm nay, Cố Trạch đã lấy đi bao nhiêu thứ trên người Rồng Đen như vậy, cho dù là Cố Trạch đã dùng xong rồi, nhưng vảy và máu rồng còn sót lại ở trên núi Bạch Mi khi Rồng Đen chịu lôi kiếp hoá rồng mà sót lại vẫn có thể dùng.
Chỉ cần đem những thứ đó bỏ vào trong trận bàn, là Cố Trạch có thể tìm thấy được Rồng Đen đang ở đâu —— không phải đó là cách mà Ngân Dực bị tìm ra và bắt đi hay sao?
Vì đảm bảo an toàn, cô không thể không nghĩ ra biện pháp ngăn chặn loại trận bàn này trước khi nó hoạt động, Rồng Đen rất có thể sẽ ở lại địa phủ. Viên Viên: 【 Ông cố ngoại hả? Chắc chắn không phải là ông ấy! 】
Tô Vân Thiều: [?]
Viên Viên: [ Em có thể dự cảm được một mối uy hiếp rất mạnh từ kẻ địch, một con rắn già đã mấy trăm tuổi sao có thể tranh sủng với em, làm ảnh hưởng tới địa vị của em được? ]
Tô Vân Thiều: [ Ông cố ngoại của Vân Tiêu và Vân Đình là một con Rồng Đen, không phải là rắn. ]
Viên Vien:山
Viên Viên bị dọa sợ thì ngồi bật dậy, làm cho Tuyết Đoàn Tử đang nằm trên bụng cô bé bị lăn xuống đất, ngã chồng vó. Rong? Rồng gì cơ? Thế giới này còn có rồng sao?
Không đúng, vì sao thế hệ sau của Rồng Đen lại là rắn cơ chứ?
Quả nhiên là loài rồng có tính dâm, đến cả giống loài không cùng chủng tộc cũng không buông tha.
Viên Viên buồn bã thở dài.
Tuy rằng cô bé là động vật được bảo vệ cấp quốc gia, là bé gấu trúc được mọi người yêu thích nhất, nhưng địa vị của cô bé sao có thể so sánh được với rồng chứ!
Rồng đến rồi, địa vị của cô bé vốn tràn ngập nguy cơ không phải lại càng giảm xuống sao?
Tranh sủng không dễ đâu, Viên Viên thở dài.
Tuyết Đoàn Tử vốn đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên bị té ngã một cái, cậu nhóc choáng váng bò trở lại, bò lại lên người Viên Viên rồi dụi dụi vào lòng cô bé.
"Đói bụng không?” Viên Viên khéo léo lấy một bình sữa đã chuẩn bị từ trước ra, nhét miệng bình vào miệng của Tuyết Đoàn Tử,"Nhóc con phải biết tranh giành một chút, ăn nhiều một chút, để lớn lên đáng yêu một chút, để sau này còn cùng chị tranh đấu với con rồng kial"
"Rồng gì cơ?" Cát Nguyệt vừa trở về đã nghe được lời dạy của Viên Viên với Tuyết Đoàn Tử.
Viên Viên bĩu môi: "Vân Vân đã không hài lòng với việc mang động vật quý hiếm về nhà nữa, lần này chị ấy dẫn cả rồng về."
Cát Nguyệt:!!I
Trời ạ, trên thế giới này thế mà thực sự còn có rồng sao?
Không đúng, nhà họ Tô thật sự có thể nuôi rồng sao?
Cát Nguyệt cảm thấy vấn đề sau quan trọng hơn vấn đề trước, cô ấy vội vàng chạy xuống tầng dưới đi tìm mẹ Tô: "Di ơi, Vân Vân muốn mang rồng về nhà mình, làm sao bây giờ? Nhà mình có nuôi nổi không?"
Mẹ Tô:IH
"Này này này..." Mẹ Tô lắp bắp nửa ngày,"Đứa nhỏ này nhất định không vào tù ngồi thì không chịu được hay sao? Rồng là loài mà người thường chúng ta có thể nuôi nổi sao?"
Cát Nguyệt suy nghĩ: "Cháu cảm thấy gia đình bình thường cũng không thể nuôi gấu trúc, hồ ly trắng, rắn lớn và báo tuyết được, nhiều động vật quý hiếm như vậy mà cả nhà còn không phải ngồi tù, hay thật!"
Mẹ Tô: "..."
"Đã mang về đến nhà rồi, còn có thể đuổi hết ra ngoài sao?" Bà thở dài, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn vào trong nhóm gia đình.
Mẹ Tô: 【Van Vân, con thật sự muốn mang rồng về nhà sao? ]
Tô Vân Thiều: 【 Con còn chưa xác định được. }
Tô Y Y: [ Khoan đã, rồng gì cơ? Là rồng vàng năm vuốt sao? ]
Tô Huc Dương: Í Là rồng thật sao? Có biết bay không? Lớn đến cỡ nào? 】
Ba Tô: 【 Không phải suy nghĩ đâu, cứ mang về đi! Đó chính là rồng đấy! ]
Nhìn thấy tin tức Tô Vân Thiều muốn mang rồng về nhà, Tô Y Y và Tô Húc Dương cũng không rảnh hỏi han sự an toàn của cô nữa, Diêm Vương đã nói cô an toàn, hơn nữa bây giờ cô có thể nhắn tin được thì nhất định là an toàn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận