Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 592:

Chương 592:Chương 592:
Chương 592:
Ran trắng nhỏ không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Thân thể của nó đã mềm nhũn như bông, không thể sử dụng được một chút sức lực, cũng không thể dùng được linh khí, chỉ có thể nằm yên mặc cho người dân đặt mình lên giá gỗ bên ngoài từ đường.
Có rất nhiều củi khô chất đống dưới giá gỗ, bên trong từ đường còn có mấy cái lu nước lớn, có cái chứa đầy nước nhưng cũng có để không.
Tay chân của rắn trắng nhỏ bị trói trên giá gỗ hình chữ thập, toàn bộ người dân ở thôn Vân đều vây quanh bốn phía nhìn nó, bao gồm cả Vân Văn Hiên và cha mẹ chồng của nó.
Lúc này nó đã không còn quan tâm tới chồng và cha mẹ chồng nữa rồi, nó chỉ muốn biết con của mình đang ở đâu mà thôi.
Bỗng nhiên, đám đông tách ra và có một vài người bước ra.
Trưởng thôn cúi đầu khom lưng mà đi bên cạnh tên đạo sĩ, Vân Hinh đi phía sau bọn họ, hai đứa nhỏ đã cướp trứng rắn của nó cũng di theo, chúng vô tư ném hai đứa nhỏ mà nó vất vả sinh ra như cục đá.
Trái tim của rắn trắng nhỏ cũng lên xuống theo hai đứa con của nó. Mỗi một lần thấy trứng rắn bị tung lên là tim nó lại thót lên một nhịp, đến khi nhìn thấy hai quả trứng rắn được hạ xuống nó mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nó còn chưa kịp thả lỏng thì đã nhìn thấy trứng rắn bị tung lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy như thể nó sẽ không có hồi kết.
Trưởng thôn: "Đại sư, chúng tôi đã bắt được con rắn yêu này rồi, ngài xem nên xử trí như thế nào mới tốt?"
"Tôi biết rắn yêu muốn tu hành cũng không dễ dàng gì, nếu cứ giết nó ngay lập tức thì thật đáng tiếc." Đạo sĩ vuốt vuốt chòm râu dê, làm bộ làm tịch mà lắc đầu.
Rắn trắng nhỏ nhận thấy ánh mắt tên đạo sĩ nọ nhìn nó tràn đầy tham vọng, nó biết sau khi yêu quái bị đạo sĩ bắt được sẽ có kết cục gì, ngoại trừ bị lấy máu, lột da, rút gân thì còn gì khác nữa, tên đạo sĩ này làm sao có thể bỏ qua bất cứ thứ gì trên người yêu quái được chứ.
Tên đạo sĩ kia không có khả năng sẽ thương hại yêu quái, mà nó cũng sẽ không bao giờ cau xin tên đạo sĩ kia.
Nó biết hôm nay mình chắc chắn sẽ chết, tâm nguyện duy nhất của nó là giữ được mạng sống cho hai đứa con còn chưa kịp nở của mình.
Trong số rất nhiều người có mặt tại đây, người duy nhất có lý do và khả năng cứu được hai đứa nhỏ chỉ có thể là cha của chúng. Rắn trắng nhỏ khóc lóc, cầu xin Vân Văn Hiên: "Văn Hiên, đó là máu mủ của hai chúng ta, anh mau cứu chúng nó đi! Em cầu xin anhl"
Đối mặt với sự cầu xin vô cùng đau khổ của vợ, trên mặt Vân Văn Hiên lộ ra vẻ không đành lòng, gã nhìn về phía trứng rắn trong tay hai đứa nhỏ nọ, muốn nói gì đó nhưng lại bị Vân Hinh đứng bên cạnh kéo đi.
"Anh Văn Hiên, đó là trứng rắn, về sau có thể ấp ra rắn, cũng có thể là mình người đầu rắn hoặc là mình rắn đầu người, anh định cứu loại quái vật như vậy sao?"
Vân Văn Hiên chan chừ.
Gã không muốn bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ quái, gã đã là chồng của rắn yêu rồi nên không muốn trở thành cha của quái vật nữa.
Rắn trắng nhỏ hét lên khản cả giọng: "Vân Văn Hiên! Nó chính là máu mủ của anh đói!”
"Chỉ là hai quả trứng mà thôi, có phải là trẻ con thật đâu.” Vân Hinh ôm chặt cánh tay của Vân Văn Hiên,"Anh Văn Hiên muốn mấy đứa nhỏ, em đều có thể sinh cho anh, bảo đảm chúng đều là những con người khỏe mạnh chứ không phải hai quả trứng sẽ nở ra quái vật như thế kia."
Cô ta liên tục gọi hai đứa nhỏ trong trứng rắn là quái vật, nói nhiều đến mức khiến Vân Văn Hiên càng thêm quyết tâm không thể cứu hai quả trứng kia, cũng gọi nhiều đến mức khiến rắn trắng nhỏ rất đau lòng.
Nó liều cả tính mạng, hao phí yêu nguyên để sinh ra hai đứa bé cho người mình thương, vậy mà trong mắt anh, chúng lại trở thành quái vật.
Trưởng thôn hỏi tên đạo sĩ: "Đại sư, ngài xem chúng ta nên giải quyết con rắn yêu này như thế nào mới có thể khiến cô ta không có oán hận, có thể vĩnh viễn bảo vệ người dân trong thôn Vân của chúng tôi?"
Rắn trắng nhỏ cắn răng, đúng là người si nói mộng!
"Vậy còn không phải rất đơn giả sao?" Đạo sĩ đưa ra một lá bùa, một người dân nhận lấy rồi dán lên người rắn trắng nó, nó lập tức hiện nguyên hình: Một con rắn to màu trắng.
Cơ thể của rắn trắng còn to hơn vòng eo của một người đàn ông trưởng thành, nó vừa hiện nguyên hình đã khiến toàn bộ người dân trong thôn Vân sợ hãi.
Đạo sĩ: "Chờ tôi giải quyết rắn yêu xong, các người đem thi thể của cô ta trấn yem tại đây là cô ta có thể bảo vệ và ban phúc cho toàn bộ thôn này mãi mãi về sau."
Trưởng thôn và các thôn dân đều động lòng, cho nên tên đạo sĩ nói gì họ cũng cố gắng phối hợp theo.
Rắn trắng nhỏ tức giận đến hai mắt đỏ bừng, nó cất lớn giọng hỏi toàn bộ người dân trong thôn: "Tôi bảo vệ các người lâu như vậy, hiện tại các người lại bằng lòng tin tưởng vào một tên đạo sĩ xa lạ mà ra tay với tôi sao? Lương tâm của các người để đâu?"
"Phi!" Không biết là người dân nào dẫn đầu nhổ một ngụm nước miếng, sau đó có rất nhiều người dân cũng bắt chước theo.
"Bọn tao chỉ cung phụng Bạch Xà nương nương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận