Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 375:

Chương 375:Chương 375:
Chuong 375:
Bốn chữ "Đối tượng ghép đôi" đâm sâu vào mắt Tô Y Y khiến cô ay cảm thấy đau mắt, tức giận chọc vào màn hình.
Tô Y Y: [Í Chỉ dựa vào anh ta?! ]
Tô Y Y: [ Anh ta có đẹp trai như Diêm Vương không, có địa vị như Diêm Vương không, hay là đối xử với chị gái tốt như Diêm Vương không? Người như vậy, còn không bằng Diêm Vương, còn dám mơ tưởng đến chị gái của em?! Nằm mơ đi! 】
Phó Diệp: "...' Anh ta vậy mà có thể tự trông thấy được luồng sát khí đằng đằng hiện ra "Dám phá huỷ CP của tôi, dù ở xa đến đâu tôi của đuổi giết" qua đoạn tin nhắn này.
Hệ thống liếc nhìn ánh mắt của ký chủ nhà mình, nó kinh ngạc phát hiện ra cô ấy tràn đầy lửa giận với chiếc di động của mình, dáng vẻ sẽ bùng nỗ vào mọi lúc, cũng không biết là kẻ nào không có mắt mà chọc tới cô ấy.
Hệ thống: Í Ký chủ, cô làm sao vậy? 】
Tô Y Y lắc lắc đầu, hỏi thầm trong lòng: [ Thống à, cậu có cảm thấy Trác Kinh Luân xứng với chị của tôi không? }
Nhắc tới chủ đề CP mà mình am hiểu nhất, hệ thống thoáng chốc quên mắt biểu cảm trước đó của Tô YY kích động nói: Í Ký chủ muốn hỏi tới kinh nghiệm cắn CP sao? Gan đây Thống tôi mới biết đến chân lý "Vạn vật đều có thể cắn" và "Chỉ cần tôi ghép CP đủ nhiều, chuyện lật thuyền mãi mãi không đuổi kịp tôi", cho nên Thống cảm thấy cho dù nhìn người ta có khả năng nhỏ đến đâu cũng phải cắn, nhỡ thành thật thì sao? ]
Tô Y Y: "..." Tôi không nên hỏi cậu!
[ Khai thật đi, có phải cậu đã từng ghép CP giữa tôi và chị gái đúng không! ]
Hệ thống trầm mặc một chút, nghiêm túc từ chối: 【 Rất xin lỗi, Thống chỉ cắn ngôn tình (tình cảm nam nữ), không cắn bách hợp (tình cảm nữ nữ). }
Tô YY: [ Mới vừa rồi cậu còn nói "Vạn vật đều có thể cắn" mài ]
Hệ thống: Í Xin lỗi, cuộc gọi của bạn bị ngắt kết nối, vui lòng gọi lại sau, bíp ——]
TOYY
Nghe chuỗi âm thanh máy móc lạnh tanh kia, cô ấy thục sự sợ hãi trước sự vô liêm sỉ của hệ thống rồi.
Hơn mười phút sau, họ tới trạm cứu hộ động vật.
Sau khi xuống xe, Trác Kinh Luân nhìn thấy bên trái là trạm cứu hộ, bên phải là bệnh viện thú cưng, Là vị thiên tài nào đã nghĩ ra được ý tưởng mở trạm cứu hộ ngay bên cạnh bệnh viện thú cưng vậy?” Vì trạm cứu hộ không phải là dự án có thể sinh lời nên hầu hết đều được xây dựng ở những nơi rộng rãi, giá thuê rẻ, trong thành phố không có đủ trạm cứu hộ được xây dựng, vậy mà trạm cứu hộ này còn được xây ngay bên cạnh bệnh viện thú cưng cơ đấy.
Lúc tìm thú y chữa trị nhất định rất tiện, nhưng chỉ phí thuê đất sẽ tăng cao, có thể hoạt động được trong bao lâu đây?
Tô Vân Thiều: "Sau khi chúng em bàn bạc nhiều lần mới đưa ra quyết định..."
Cách kiếm tiền trong Huyền môn rất nhanh, cũng không thiếu chút tiền thuê đó, nếu phải tốn tiền mua mấy loại thuốc thang và thiết bị, chỉ bằng kiếm một bệnh viện thú cưng rồi mở ngay bên cạnh cho xong.
Một là de tạo điều kiện thuận lợi cho việc khử trùng và chữa trị cho thú cưng tại trạm cứu hộ, hai là nếu sau này có người đến trạm cứu hộ để nhận nuôi động vật đi lạc, họ có thể lập tức đến bệnh viện thú cưng ở bên cạnh để làm kiểm tra luôn.
Không thể phủ nhận là, bọn họ còn suy xét tới một nhân tố rất quan trọng: Khoảng cách.
Có lẽ có những người đã nghĩ tới việc đưa những động vật di lạc tới trạm cứu hộ động vật, nhưng lại ngại khoảng cách quá xa sẽ lãng phí thời gian và tiền taxi cho nên đành từ bỏ, nếu mở một trạm cứu hộ ngay trong thành phố, nhất định có thể cứu được nhiều sinh mệnh bé nhỏ hơn.
Sau khi nghe xong những nhân tố cần cân nhắc này, ánh mắt Trác Kinh Luân nhìn Tô Vân Thiệu hoàn toàn khác trước, anh ta cúi đầu thừa nhận khuyết điểm của mình: "Là do suy nghĩ của anh quá hạn hòi."
Chịu ảnh hưởng từ người cha kinh doanh của mình, khi nhìn thấy một cửa hàng bắt kỳ, anh ta sẽ cân nhắc tới nhiều nhân tố khác nhau, như chi phí, lợi nhuận và hoạt động, mà quên mắt rằng trạm cứu hộ động vật di lạc là một hạng mục công ích, không nên quá để ý tới chuyện kinh doanh.
"Sao thế được?" Tô Vân Thiều cười nói,"Nếu trạm cứu hộ muốn hoạt động lâu dài, cứu giúp được càng nhiều động vật lang thang, đi lạc hơn, nhất định cần suy xét đến vấn đề tăng thu giảm chi. Không có lợi nhuận và thu nhập, chỉ dựa vào nguồn lực quyên góp cá nhân, trạm cứu hộ không thể tiếp tục hoạt động được."
Trác Kinh Luân càng đồng ý với quan điểm này, hoàn toàn quên mắt ba người bọn họ cùng nhau đến, trong mắt anh ta chỉ có Tô Vân Thiều, không ngừng nói chuyện với cô.
Tô Y Y đi theo sau hai người và bị phớt lờ, sắc mặt của cô ấy đã tệ đến mức không thể nào tệ hơn được nữa.
Cho đến khi vào trạm cứu hộ, Tô Vân Thiều hướng dẫn nhân viên mới được tuyển dụng làm việc và kiểm tra lại một số chỉ tiết, lúc này Trác Kinh Luân dừng miệng, trở thành một mỹ nam yên tĩnh đứng cạnh quan sát.
Cũng chính vào lúc này, anh ta bỗng nhiên phát hiện ra hình như thiếu thiếu cái gì đó.
Thiếu mắt em họ rồi!
Trác Kinh Luân rất kinh ngạc, hình như trên đường tới đây, anh ta không nhìn thấy một người em họ nữa, em họ đâu mắt rồi?
"Vân Vân, không thấy em họ Y Y đâu nữa rồi."
Trải qua hơn một tiếng đồng hồ nói chuyện phiếm, anh ta đã không còn dùng cách xưng hô xa lạ là "em họ Vân" mà biến thành cách xưng hô thân mật hơn "Vân Vân", có thể thấy được cách xây dựng quan hệ của Tô Vân Thiều đã thành công đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận