Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 159:

Chương 159:Chương 159:
Chuong 159:
Trước khi khởi hành, họ vẫn đang tưởng tượng trong trạm cứu hộ có rất nhiều boss lông xù đáng yêu để sờ, nơi đó đúng là một thiên đường cho những người yêu thích thú cưng.
Khi đến nơi, tất cả mọi người đều bị hiện thực tát một cái không thương tiếc.
Boss lông xù trong tưởng tượng của họ nên có những bộ lông sạch sẽ xoã tung, những mèo con đang cào cấu trên tắm bảng cào móng, chui qua chui lại trong cattree cho mèo, còn những chú chó thì chơi trò ném đĩa với nhân viên.
Nhưng thực tế những con vật ở đây lại bẩn thỉu, bộ lông rối xù, chạy loanh quanh khắp sân, trên mông của con mèo lông dài còn đang dính đầy phân chưa được lau sạch.
Thậm chí Triệu Tình Họa còn nhìn thấy một cục đen đen nhô lên ở trên cổ con chó, trông hơi giống nốt ruồi, nhưng con chó làm gì lại có nốt ruồi ở trên cái cổ đầy lông chứ?
Tô Y Y có kinh nghiệm nuôi chó, vừa nhìn đã biết ngay đó là ve nên cô ấy nhanh chóng báo cho nhân viên biết.
Nhân viên đưa con chó vào phòng, dùng cồn bôi lên con ve, vài phút sau lại dùng nhíp gắp con ve ra.
Trong quá trình gắp ve, nhân viên còn phổ biến cho họ những kiến thức liên quan: "Không được trực tiếp lấy con ve ra, nếu không thì phần miệng sẽ để lại trong cơ thể, có thể dùng cồn hoặc thuốc trị ve để bôi lên rồi mới bắt ra, hoặc là dùng đầu thuốc lá đốt nó cũng được."
Tô Y Y rất muốn hỏi không phải chó sẽ được tiêm thuốc trị ve định kỳ sao? Tại sao bây giờ nó còn bị lây ve vậy?
Sau đó cô ấy bỗng nghĩ lại, trạm cứu hộ thậm chí còn không thể đảm bảo được vệ sinh cơ bản, có lẽ là do tình hình kinh tế hơi kém, không bảo đảm có thể thường xuyên tiêm thuốc trị ve cho chó. Hơn nữa, xung quanh trạm cứu hộ toàn là cây cỏ, thích hợp cho bọ ve phát triển nên điều này cũng không có gì là lạ.
Sau khi xử lý con ve thì nhân viên dẫn họ đi tham quan.
Trạm cứu hộ là một trang trại nhỏ có diện tích khoảng hai trăm mét vuông, tổng cộng có hai tầng, không có nhiều phòng, khu lớn nhất chính là cái sân.
Tầng một và sân là nơi chơi đùa của các con vật, nếu chê không đủ rộng thì có thể đi thêm ra phía ngoài.
Tầng hai là phòng làm việc và phòng ở của các nhân viên, ngoài ra còn có một căn phòng nhỏ để rất nhiều loại thuốc và dụng cụ y tế.
Trong lúc nói chuyện, họ biết được nhóm người Tô Van Thiều định mở một trạm cứu hộ tư nhân cho động vật lang thang, các nhân viên trước tiên là vui mừng, sau đó lại có chút sầu não.
"Các em còn trẻ như vậy, có đủ thu nhập không? Mỗi ngày, chỉ riêng thức ăn đã là cả một khoản chỉ phí rất lớn rồi, còn phải chăm sóc cho các con vật, các em có đủ thời gian và chuẩn bị tâm lý chưa?”
Tô Vân Thiều gật đầu: "Chúng tôi có nguồn thu nhập ổn định, khi trạm cứu hộ mở cửa thì chúng tôi sẽ tuyển thêm nhân viên, chúng tôi chỉ thiếu kinh nghiệm trong việc điều hành trạm cứu hộ, cho nên mới đến đây học hỏi kinh nghiệm trước." Có vẻ các nhân viên đã yên tâm hơn, nếu không yên tâm thì cũng chẳng còn cách nào khác, bọn họ cũng không thể thuyết phục người ta đừng thành lập trạm cứu hộ.
Trong thời gian tiếp theo, các nhân viên của trạm cứu hộ đã giải thích cặn kẽ và cụ thể những việc cần làm, có bao nhiêu chuyện cần phải chú ý, thức ăn cho mèo và chó của hãng nào là hàng ngon giá rẻ, nhập hàng ở đâu có thể rẻ hơn và những đường vòng mà họ đã di qua.
Điều quan trọng nhất chính là: Chắc chắn phải thuê một bác sĩ thú y có kinh nghiệm.
Động vật khác với con người, chúng không thể diễn tả nỗi đau đớn và sự bắt thường trên thể xác bằng lời nói. Mèo có khả năng chịu đau rất tốt, nếu không kịp thời phát hiện được căn bệnh thì sẽ rất khó cứu chữa.
Với bác sĩ thú y giàu kinh nghiệm và có thiết bị y tế tốt, rất nhiều con vật có thể được điều trị trong giai đoạn đầu của căn bệnh, sẽ không kéo dài đến khi trở nặng và cuối cùng là chết đi.
Trước khi rời đi, họ đã kết bạn WeChat với một vài nhân viên, nói rằng sau này cũng làm chung một ngành với nhau hết, mong mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Trên đường trở về, tâm trạng thành lập trạm cứu hộ của mọi người càng trở nên khẩn trương hơn.
Họ không thể đợi đến khi về đến nhà hàng de thảo luận, họ muốn tận dụng thời gian trên đường về đề làm nhiều việc nhất có thẻ.
Mọi người đều đang ở trong những chiếc xe khác nhau nên không thể thảo luận trực tiếp, thế là đã chọn cách trò chuyện bằng tin nhắn cho nhanh gọn hơn.
Tần Giản: Phân chia công việc trước đi.
Lôi Sơ Mạn: Gia đình của tớ kinh doanh bat động sản, tớ sẽ đi hỏi xem có nhà nào cho thuê vừa rộng mà giá vừa rẻ không.
Cái Khiết: Chị là sinh viên của Học viện Mỹ thuật, áp phích quảng cáo ngoài chị làm ra thì còn ai làm tốt hơn nữa?
Ngọc Bạch Y: Tớ và người đại diện đã tìm được đội ngũ có thể quay quảng cáo công ích rồi, tớ sẽ thông báo cho các cậu ngay khi có kết quả nhé.
Bách Tinh Thần: Chúng ta tự thiết kế sửa sang hay là thuê nhà thiết kế và đội trang trí vậy?
Phó Diệp: Chuyện này có thể hỏi các sinh viên trong trường, để anh lo vụ này.
Ngoài Cái Khiết và Hứa Đôn ra, các thành viên trong nhóm đều có gia cảnh tốt, không lo cơm ăn áo mặc, nhưng họ không hề tiêu xài phung phí trong chuyện này mà cố gắng hết sức dùng từng đồng cho những việc cân thiết nhát.
Khóe môi của Tô Vân Thiều khẽ nhéch lên, trong mắt cũng hiện lên một ý cười hài lòng nhàn nhạt. Tô Y Y đã chậm một bước, cô ay thấy các nhiệm vụ đã nhanh chóng bị lấy đi, Cái Khiết và Phó Diệp không đến trạm cứu hộ vào ngày hôm nay cũng có nhiệm vụ, nhưng người là em gái như cô ấy lại không thể giúp được chị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận