Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 397:

Chương 397:Chương 397:
Chuong 397:
"Mẹ, dì Hồng, sao hai người lại về sớm vậy?"
"Vân Vân về rồi à!" Mẹ Tô đặt tách trà xuống, lục lọi chiến lợi phẩm bên cạnh, nhanh chóng tìm thấy một chiếc túi đựng đồ, lấy trong đó ra một chiếc áo khoác phối hai màu đen trắng,"Mau lại đây thử xem."
Tô Vân Thiều phối hợp mặc áo khoác vào, quay một vòng để mẹ Tô có thể nhìn rõ hơn.
"Lúc nhìn thấy chiếc áo này mẹ đã biết con mặc nó sẽ rất đẹp. Y Y không hợp cũng không thích mặc kiểu quần áo này, nếu sau này YY muốn mặc đồ đôi, con phải giúp mẹ nói với nó.” Mẹ Tô rất hài lòng, bà quay lại và tìm chiếc túi mua sắm có chứa đôi giày,"Nào, Vân Vân thử lại đôi bốt ngắn này xem."
Tô Vân Thiều: "Dạ."
Dì Hồng mỉm cười nhìn hai mẹ con họ thử áo khoác, thấy mẹ Tô muốn mặc thử từng món đồ mà không hề nhắc đến Trác Kinh Luân, vội vàng hỏi: "Van Vân, con về một mình sao? Anh họ Kinh Luân của con đâu?”
Tô Vân Thiều: "Y Y đưa anh ấy đi chơi kịch bản giết người, đang trên đường về, chắc sẽ kịp về ăn tối."
Di Hồng: "..." Chỉ là một bữa tối thôi mà, bà ta còn sợ về không kịp hay sao? Bà ta đang muốn nhắc nhở Vân Thiều đã nói là sẽ đưa anh họ Kinh Luân ra ngoài dạo phó, tại sao lại ném thằng bé lại một mình mà đi về trước?!
Sớm muộn gì bà ta cũng sẽ bị hai mẹ con ngu ngốc không hiểu tiếng người này làm cho tức chết!
"Không phải Vân Vân cùng đi với Kinh Luân sao?" Dì Hồng cố nặn ra một nụ cười.
"Đúng ạ.”
"Vậy..."
Tô Vân Thiều thẳng thắn nói: "Y Y cũng đi. Ba người bọn con đến trạm cứu hộ động vật trước để xem mèo con. Sau đó, bạn của con có việc nhờ con, mà con thì không thể bỏ mặc anh họ Trác lại một mình nên đã đưa anh họ Trác đi chơi kịch bản giết người. Nghe nói kịch bản giết người trong nước và ở nước ngoài khác nhau, nếu dì Hồng có hứng thú, ngày mai dì cũng có thể đi qua đó chơi cùng mẹ của con."
Di Hồng: "..."
Mẹ Tô: "Kịch bản giết người là gì vậy?”
"Kịch bản huyền nghi ở bên kia tương đối nổi tiếng, đã từng có người chết, có rất nhiều người tới chơi." Tô Vân Thiều nói,"Vụ án đã phá xong, không cần lo lắng xuất hiện tội phạm giết người, mẹ có muốn đi chơi không?"
Mẹ Tô nghe được liền quên việc chính, không để ý tới vẻ mặt bắt đắc dĩ của dì Hồng bên cạnh,"Chơi theo kịch bản sao lại chết người được?" "Chuyện là mấy tháng trước, có tám người đi đến sơn trang giải mã để chơi kịch bản giết người, lúc đó cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi trở về thì có một nửa số người trong đó đã chết, có người chết trong tư thế treo cổ trên quạt, có người cắt cổ tay chết vì mắt máu, còn có người chết trong bồn tắm." Nói đến người cuối cùng, Tô Vân Thiều liếc khóe mắt sang dì Hồng.
Quả nhiên, tay dì ấy đã giật nhẹ khi nghe đến câu "chết trong bồn tắm".
Mẹ Tô hỏi: "Còn người cuối cùng thì sao?”
Tô Vân Thiều: "Chết ngạt trong bồn câu."
Cách chết này... Mẹ Tô che miệng lại, Không, không được, mới nghĩ thôi đã cảm thấy cách chết này không thể chấp nhận được, nếu quét dọn cẩn thận, nước trong bồn cầu cũng sạch sẽ, còn có thể đỡ một chút nhưng nếu không siêng năng cọ rửa thì toàn là cặn ban màu vàng, ọe..."
Hình ảnh trong tưởng tượng quá sốc, dì Hồng lấy tay che miệng, đôi lông mày mảnh khảnh nhíu lại, tựa hồ chán ghét mẹ Tô thân là phu nhân nhà giàu lại ăn nói quá cầu thả cũng không chú ý lời ăn tiếng nói.
Hừ, ở trong nhà họ Tô mà lại chán ghét nữ chủ nhân của nhà họ Tô sao?
Khóe môi của Tô Vân Thiều khẽ cong lên, cố ý làm dì ấy cảm thấy ghê tom hơn,"Nghe nói hôm đó người kia ăn uống bị đau bụng đang đi đại tiện trong nhà, không biết vì sao lại ngã ở trong toilet, đập đầu vào..."
Cô không tiếp tục kể những việc ở phía sau, nhưng vì nhà vệ sinh và mọi thứ có liên quan đến nó đều rất quen thuộc với mọi người, không cần người khác mô tả cũng có thể tự hiện ra ở trong đầu.
Mẹ Tô: "Qe—"
Di Hồng: "Qe—"
Tô Vân Thiều vỗ lưng cho mẹ,"Được rồi, con không nói nữa, mẹ đi thay quần áo đi."
Mẹ Tô là một người có lòng dạ rộng lớn, có con gái giúp chuyển chủ đề, thỉnh thoảng khen mẹ mua quan áo đẹp, có mắt thẩm mỹ và đối xử tốt với con gái, nên bà đã vui sướng chìm đắm trong cầu vòng thi* mà nhanh chóng quên đi chuyện ghê tởm vừa rồi.
xx*xCau vòng thí***: những lời nịnh nọt
Còn dì Hồng nhìn ly trà hoa màu vàng trên bàn, trước mắt phảng phát hình ảnh người nào đó rơi vào bồn cau liền không khỏi buồn nôn.
Vì vậy đến lúc ăn cơm tối dì ấy cũng ăn ít hơn, thậm chí còn không có tâm tư đi hỏi Trác Kinh Luân về chuyện ngày hôm nay là như thế nao.
Ban đêm.
Di Hồng ngồi trước bàn trang điểm tháo đồ trang sức ra, cho vào hộp rồi đóng lại, cũng không để ý đến những món đồ đó đã bị chạm qua và chúng không được khôi phục lại vị trí như ban đầu.
Nguyễn Mai đã đợi rất lâu nên khi nhìn thấy kết quả như vậy thì rất thất vọng.
Không phải họ muốn Tô Vân Thiều có thêm một kẻ thù có lòng đề phòng cực kỳ thận trọng và cảnh giác, nhưng bởi vì như thế này thì việc dì Hồng là một con tốt cũng không cần phải làm rõ nữa, điều đó có nghĩa là đằng sau còn có kẻ thù khó đối phó hơn.
So với một kẻ thù có thân phận bí an và không rõ thực lực, dĩ nhiên dì Hồng, người đã bị moi gần hết thông tin, sẽ dễ đối phó hon.
Cũng may đêm nay còn có một vở kịch lớn!
Ảo trận do Tô Vân Thiều bố trí ra có thể khiến đương sự nhìn thấy những việc mà trong đời họ không muốn nhớ lại nhất, hầu hết đều là những việc xấu đã làm trong quá khứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận