Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 599:

Chương 599:Chương 599:
Chuong 599:
Cham dứt nhân quả và giết người báo oán có gì khác nhau sao?
Giết người không phải là báo thù thành công và chắm dứt được nhân quả hay sao?
Bà lão cúi đầu, không ngừng lặp lại câu nói cuối cùng của Tô Vân Thiều, sau đó lại lặp đi lặp lại câu "Kết thúc nhân quả" rồi thở ra một hơi thật dài "Uổng công bà sống lâu hơn cháu biết bao năm tháng, thế mà không thông suốt bằng một đứa bé như cháu, đúng là sống uỗng phí rồi."
Tô Vân Thiều: "Mọi người đều có hoàn cảnh và suy nghĩ của riêng mình, cháu có thể nói ra như vậy, là vì cháu chưa từng trải qua những chuyện giống như bà, Vân Tiêu và Vân Đình, nếu đổi lại là cháu, chưa chắc cháu có thể làm được như vậy."
Bà lão mừng rỡ vỗ lên đùi: "Đây có phải là câu nói "đứng nói chuyện không thấy đau lưng" mà mọi người vẫn thường nói không?"
"Có một chút." Tô Vân Thiều rất sảng khoái mà thừa nhận,"Nếu yêu cầu những nạn nhân phải lên tiếng, vậy cháu nhất định sẽ trở thành người thảm nhất thế giới này, thật không khéo, cháu chẳng hề muốn như vậy. Cháu chỉ nghĩ sẽ làm một chút chuyện trong phạm vi khả năng của mình, còn may sự kiện lớn lao như giữ hòa bình cho thế giới thì cứ để những người ngồi trên vị trí cao và có năng lực làm thôi.
Dù sao thì cô cũng nhất định sẽ không làm mấy chuyện ngu xuan nằm ngoài khả năng của mình đâu, như hy sinh bản thân để giải cứu thế giới chẳng hạn.
Diêm Vương đang an nắp nghe được những lời này, ánh mắt anh trở nên phức tạp.
Bây giờ vợ tương lai của anh có thể mạnh miệng nói ra mấy lời như vậy, chờ đến khi nhớ ra được những chuyện mình đã làm vào kiếp trước, để xem cô có còn mặt mũi đi gặp người khác hay không?
"Đúng vậy, bà cũng không muốn." Càng nói chuyện, bà lão mới biết được mình và Tô Vân Thiều có rất nhiều điểm chung, bà lão hận không thể gặp được cô bé xinh đẹp này sớm hơn.
Bà lão rất muốn trò chuyện với Tô Vân Thiều thêm một lúc, nhưng lại sợ làm cô bị lỡ việc quan trọng, bèn nói: "Có phải lát nữa cháu muốn tới từ đường không?"
"Đúng vậy." Tô Vân Thiều buông cánh tay đang truyền nguyên khí ra,"Cháu muốn tới từ đường, sau khi giải quyết xong chuyện ở thôn Vân, cháu lại tới tìm bà trò chuyện sau."
Bà lão cười gật đầu: "Được, cháu mau di đi.”
Vân Tiêu và Vân Đình tự giác biến lại thành vòng tay, Tô Vân Thiều yên lặng đi ra ngoài, còn giúp bà lão đóng cửa nhà lại rồi nhanh chóng chạy về hướng từ đường.
Bà lão nhìn theo bóng Tô Vân Thiều rời đi qua cửa sổ, thấy trong nhà không có ai khác, cuối cùng thì nước mắt cũng chảy xuống gương mặt già nua của bà...
Vì tốn nhiều thời gian để chữa trị cho Đinh Thục Uyễn và bà lão, Tô Vân Thiều lo sẽ không đủ thời gian nên tốc độ chạy cũng nhanh hơn.
Người dân của thôn Vân không có hoạt động về đêm, buổi tối đều đi ngủ sớm, cả thôn đều rất yên tĩnh, cho nên càng đến gần từ đường, tiếng động lớn khả nghi càng lúc càng rõ.
Tô Vân Thiều tìm kiếm theo hướng thanh am truyền đến, trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ xem có nên sử dụng ảo trận để che giấu tung tích của mình không.
Trong lúc mơ hồ, cô nghe thấy tiếng va chạm và tiếng thở dốc.
"Chị Lệ Lệ!" Đó là giọng của Đại Dũng
"Là tôi lợi hại, hay là Đại Dũng lợi hại hơn?" Đây là tiếng của Bình Sinh.
Kết hợp với những lời Bình Sinh và Đại Dũng nói với nhau mà ban ngày người giấy nhỏ nghe được, Tô Vân Thiều cũng hiểu ra được bên kia đang làm gì, mặt cô lộ ra sự xấu hỗổ, đành quay đầu bỏ đi vào từ đường.
Nhân lúc cô không chú ý, bốn con quỷ lặng lẽ chuồn khỏi vòng tay gỗ hoè bị sét đánh, chạy tới hiện trường xem cảnh kích thích nọ.
Diêm Vương vẫn luôn đi theo họ: "..."
Anh vừa lo lắng mấy quỷ hồn này sẽ dạy hư vợ tương lai của mình, nhưng anh cũng âm thầm chờ mong họ sẽ dạy hư vợ tương lai.
Sau khi bước vào từ đường, Tô Vân Thiều lập tức nhìn thấy Bạch Xà nương nương được người dân của thôn Vân tôn thờ, đó là một bức tượng đá một người phụ nữ có thân trên là người, thân dưới là rắn với gương mặt từ bi.
Thay vì nói là tượng Bạch Xà nương nương, chẳng bằng nói bức tượng này giống với Nữ Oa hơn.
Trên đời không có thần thánh, cho dù người dân thôn này có quỳ lạy và cung phụng bao nhiêu, Bạch Xà nương nương cũng không thể bảo vệ họ được.
Tô Vân Thiều cảm thấy kỳ lạ chính là: nếu những người dân đã tôn thờ một bức tượng thân người mình rắn, tại sao họ lại không thể chấp nhận được rắn trắng nhỏ biến thành người? Một cơ thể người hoàn chỉnh không phải càng dễ chấp nhận hơn nửa người nửa rắn hay sao?
Loại suy nghĩ này đã từng lướt qua tâm trí của Tô Vân Thiều, cô cảm thấy cho dù mình có hiểu cũng thật vô nghĩa. Tô Van Thiều vỗ vỗ lên vòng tay gỗ hoè, Diêm Vương đúng lúc nói: "Bọn họ đi xem náo nhiệt rồi."
Nơi náo nhiệt duy nhất bên cạnh từ đường là... Tô Vân Thiều nhíu mày,"Thôi, không gọi bọn họ nữa, Lâu Cảnh, anh tìm cùng với em đi."
Diêm Vương xuất hiện và cùng Tô Vân Thiều tìm kiếm trong từ đường.
Trong từ đường có rất nhiều bài vị nhưng không có trận pháp, không có bùa chú, không có bấy, cũng chẳng có oán khi.
Tô Vân Thiều không thể tìm được gì, cô lấy miếng vảy rắn màu bạc kia ra, trong nháy mắt, trong lòng cô cảm thấy điều gì đó bèn đặt miếng vảy vào lòng bàn tay của Bạch Xà nương nương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận