Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 728:

Chương 728:Chương 728:
Chương 728:
Nhưng lực tay của trẻ con đâu có lớn đến thế, chỉ việc nằm chặt dây thừng để giữ thăng bằng và không té xuống là đã rất khó khăn rồi.
Những lúc như thế, Thiện Nhi sẽ đỡ mông cho bọn trẻ, giúp chúng có thể leo lên dễ dàng hơn, quan trọng nhất là như thế sẽ không làm cô bé bị lộ tẩy.
Nhưng sau nhiều lần như thé, bọn trẻ đều đoán là trong giếng có một cô tiên xinh đẹp bảo vệ họ, cho nên càng không sợ cái giếng và thường xuyên ra đó chơi.
Thiện Nhi thở dài: "Em cũng không biết mình đang làm chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa." "Đương nhiên là chuyện tốt rồi." Thấy số lượng công đức trên người của Thiện Nhi, Tô Vân Thiều biết ngay là cô bé đã cứu không ít người.
"Chúng ta là người ngoài, cho nên chỉ có thể cứu họ những lúc họ đang lâm nguy thôi chứ không thể ngăn cản họ tự tìm đường chết vào lần sau được."
Thật ra trong lòng của Thiện Nhi hiểu chuyện này hơn ai hết, nếu không cô bé cũng không kiên trì cứu người suốt bao nhiêu năm nay, có điều khi thấy một chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế suốt một thời gian dài thì cô bé sẽ cảm thấy hoang mang, cho nên mới muốn tìm kiếm sự đồng tình của người khác nhằm khẳng định những việc mình làm là có ý nghĩa, có vậy thì cô bé mới có đủ can đảm để tiếp tục làm việc đó.
Tô Vân Thiều vuốt ve đầu của Thiên Nhị, trịnh trọng trao cho cô bé sự khẳng định mà cô bé khát khao nhất: "Thiện Nhi đừng nghi ngờ bản thân như vậy chứ, em là một cô bé ngoan mà."
Thiện Nhi vui sướng gật đầu: "Da
Tô Van Thiều: "Thiện Nhi cứ tin chị đi, chị mạnh lắm, sẽ không thua Thiện Nhi xấu đâu."
Thiện Nhi mim môi không nói tiếng nào, dùng sự im lặng của mình để thể hiện thái độ phản đối. Tô Vân Thiều cũng kiên trì không kém, cô dùng ánh mắt kiên định nhìn Thiện Nhi, tỏ vẻ bản thân nhất định phải đi.
"... Không thể không đi không?"
"Không thể."
"Vì sao phải đi chứ? Nếu chị muốn biết chuyện gì thì có thể hỏi em mà, em cũng là Thiện Nhị, những gì cô ấy biết thì em cũng biết hết."
Tô Vân Thiều luồn hai tay vào nách của Thiện Nhi rồi bế cô bé lên ghế dài, sau đó chính cô cũng ngồi xuống theo.
"Thế Thiện Nhi nè, chị hỏi em nhé, phải làm sao để xử lý toàn bộ khí độc trong khu vực thung lũng đây?"
"A, chuyện này thì em biết!" Thiện Nhi vui vẻ đong đưa chân, một phần là vì được bế, một phần là do Tô Van Thiều không đi tìm Thiện Nhi xấu nữa.
"Năm xưa có rất nhiều đạo sĩ và hòa thượng trong Huyền môn đến đây, họ đã thay đổi toàn bộ thế đất của thung lũng, tăng mạnh phong an thiên nhiên ở đây, cho nên chúng ta chỉ cần cho n6 bất kỳ một bên núi nào thì khí độc sẽ tự động tan đi thôi."
Cho dù là trận pháp nào đi nữa, chỉ cần thiếu mat một góc thì sẽ mắt đi tác dụng vốn có. Biện pháp mà Thiện Nhi đưa ra là biện pháp đơn giản và thô bạo nhất, nhưng cũng là biện pháp dễ gây sự chú ý nhất.
Nghe cô bé nói như thế, Tô Vân Thiều chợt nhớ tới việc núi Bạch Mi bị nỗ bay hết nửa quả núi vào đời trước, có thể là trong núi có trận pháp gì đó cho nên mới bị người ta phá hủy, nhưng cô lại không thể làm như thế được.
"Nếu khí độc ở nơi này tản ra nơi khác thì có thể sẽ gây ra nhiều ảnh hưởng không thể lường trước được, biện pháp mà chị muốn là có thể đốt sạch khí độc, làm chúng biến mất không còn tăm hơi ấy."
Nếu là như thế thì hơi bị khó rồi đây.
Thiện Nhi nhăn tít cặp chân mày nhỏ, cũng không buồn đá chân nữa: "Năm đó em có nghe người ta nói qua, hình như là nếu có Cổ Thần gì đó xuất hiện thì mọi chuyện sẽ kết thúc."
Cái Tô Vân Thiều muốn biết đúng là biện pháp kết thúc tất cả, bởi vậy vội hỏi: "Em biết phải làm như thế nào không?"
"Em không biết cụ thể phải làm gì, hình như là đặt nó trong từ đường hay sao ấy." Thiện Nhi cũng không chắc lắm.
Tu đường và nghĩa trang là hai nơi mà Tô Vân Thiều nhất định sẽ đi, cô phải đến gặp Thiện Nhi xấu để biết cô ấy xấu ở điểm nào, xấu ra sao, có ác cảm với bọn họ không, liệu có nhảy ra phá bĩnh lúc họ đang làm phép xử lý khí độc trong thung lũng không.
"Thiện Nhi, xem ra chị vẫn phải tới nghĩa trang một chuyến mới được, em đừng lo lắng, không sao đâu.”
Thiện Nhi: "Nếu thế thì em sẽ đi cùng chị!"
Thấy Thiện Nhi kiên trì như thé, Tô Vân Thiều chỉ đành dẫn cô bé theo, Vân Tiêu, Vân Đình, Nguyễn Mai cũng cùng đi.
Lúc đi ngang qua bờ ruộng, Tô Vân Thiều hái mấy cọng cỏ dại rồi se lại thành một sợi dây, sau đó xuyên nó qua hạt châu gỗ hòe sét đánh để làm thành một cái lắc tay thô sơ rồi đeo lên cổ tay của Thiện Nhi.
Rõ ràng chỉ là một chiếc lắc tay bằng cỏ thật đơn sơ nhưng Thiện Nhi lại hí hửng như vừa có được một vật rất quý giá, suốt dọc đường cô bé cứ nhảy chân sáo tung ta tung tăng trông vô cùng VUI VẺ.
Nguyễn Mai vẫn chưa từ bỏ ý định kéo Thiện Nhi nhập bọn, cô ay thấy vậy thì cảm thấy cơ hội đã tới, thế là lập tức khuyên nhủ: "Em Thiện Nhi à, nếu em làm quỷ sai cho đại nhân thì sau này chị em chúng ta sẽ được ở cùng phòng, mỗi con quỷ đều sẽ có máy tính bảng, điện thoại có kết nối bluetooth của riêng mình. Chúng ta có thể gọi điện thoại tám với nhau, cùng xem phim và cắn hạt dưa, sướng như tiên luôn đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận