Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 554:

Chương 554:Chương 554:
Chương 554:
Quả thực chính là dùng hành động để âm thầm thúc giục anh ta mau ngồi xuống đánh chữ.
Ở một mình mà gặp phải tình huống quỷ dị như vậy, sau khi qua cơn sợ hãi Tôi Ăn Chanh lựa chọn bình tĩnh đối diện, bởi vì anh ta cũng chẳng hề nhìn thấy được đối phương, biết rằng cho dù mình có sợ hãi cũng chẳng ích gì, có chạy trốn lại càng vô dụng hơn.
Vì thế, anh ta cố gắng bình tĩnh mà đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó ngồi trước máy tính, đóng cửa số phần mềm viết tiểu thuyết lại, mở game lên chơi.
Đương nhiên là anh ta lợi dụng Cô Tiên Óc không biết vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện kia, hơn nữa anh ta cũng không có ý định báo đáp lại bằng cách: gõ chữ.
Hành vi trên gọi tắt là: Bạch phiêu ( nhận thứ gì đó của người ta nhưng không có y định đáp trả ).
Cũng từ đó, cơn ác mộng của Tôi Ăn Chanh bắt đâu.
Anh ta chơi game cả ngày, Cô Tiên Óc vẫn chuẩn bị ba bữa cơm cùng trà chiều và bữa khuya cho anh ta, ăn xong thì anh ta chuẩn bị đi ngủ.
Lúc sắp đi ngủ, anh ta còn đang suy nghĩ: Liệu ngày mai Cô Tiên Óc kia có rời đi hay không? Có người nào bằng lòng làm không công mà không cần báo đáp đâu chứ? Tôi Ăn Chanh nằm ở trên giường mấy tiếng đồng hồ, đến ba giờ sáng anh ta vẫn không thể đi vào giấc ngủ được, đành phải bò dậy chơi game.
Đợi một lúc lâu anh ta vẫn không thể nào vào được giao diện của trò chơi, bước xuống giường mới phát hiện ra dây kết nối wifi đã bị rút mắt.
Anh ta đứng lên cắm lại dây, nhưng vừa quay đi thì dây mạng lại bị rút ra.
Cắm vào rút ra mười mấy lần, cuối cùng Tôi Ăn Chanh cũng mắt kiên nhẫn.
"Cô có thấy phiền hay không hả? Tôi không muốn viết truyện! Hằng ngày tôi chỉ chơi game mà thôi, một năm hiếm hoi lắm tôi mới có một lần chăm chỉ viết truyện mà thôi!"
Quả nhiên, đường dây mạng không bị rút ra nữa, anh ta mới vừa lòng quay về phòng ngủ, nhưng vừa bước vào phòng đã thấy máy tính lại được mở sẵn, phần mềm viết truyện cũng bật, trong phòng tràn ngập mùi hương cà phê, tất cả ở đó chỉ chờ anh ta quay lại thôi.
Tất cả mọi thứ trước mặt anh ta dường như đang nói: Đến đây, sáng tác đi, viết truyện đi nhal
Hai ngày sau, Tôi Ăn Chanh cũng đành phải thỏa hiệp.
Bởi vì anh ta đã qua tuổi ba mươi, cơ thể không thể so với một người trẻ tuổi mới ngoài hai mươi nữa, chịu đứng cả một đêm đến buổi sáng hôm sau thì không bò dậy nổi nữa, ngủ đến trưa mới dậy thì cả người lại mệt mỏi vô cùng.
Hai ngày không ngủ đã tới cực hạn rồi, anh ta không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Tôi Ăn Chanh không thể không hoàn thành nốt cuốn tiểu thuyết bỏ dở từ nửa năm trước, cũng không biết bắt đầu từ đâu, anh ta phải sắp xếp lại cốt truyện một lần cho mạch lạc rồi bắt đầu gõ chữ.
Lâu lắm rồi không viết nên anh ta rất khó đắm chìm vào trong đó ngay được, cứ thi thoảng Tôi Ăn Chanh lại ngây người ra, chốc chốc ăn que cay rồi lướt Weibo, rất không tập trung làm việc, hơn một tiếng trôi qua anh ta cũng chẳng viết được mấy chữ.
Hiệu suất làm việc quá thấp đến mức khiến người ta phát cáu.
Trong lòng Tôi Ăn Chanh rất buồn bực, lại lấy di động ra chơi game.
Có thể là do tâm trạng của anh ta không tốt nên ảnh hướng tới trận đấu, hoặc cũng có thể là do vận may của anh ta không tốt, anh ta thua liên tiếp mấy ván liền, tức giận đến mức ném điện thoại lên trên giường.
Ngay sau đó, chiếc điện thoại di động ở trên giường từ từ bay lên, lơ lửng giữa không trung, rồi lại bay tới bên bàn sách.
Tôi An Chanh không nhìn thấy Cô Tiên Óc kia, nhưng lại cảm thấy Cô Tiên Ốc này chắc là một cô dâu nhỏ đáng thương, hiền lành.
Con gái à, có rất ít người chơi game giỏi.
Nghĩ vậy, Tôi Ăn Chanh nằm vắt chéo chân, bắt đầu giăng bấy: "Nếu cô có thể giúp tôi thăng cấp lên vương giả, tôi sẽ viết hết phần tieu thuyết còn dang dở trong nửa năm qual”
Nghe tới đây, Tần Sóc và Tô Vân Thiều đều biết được kết quả cuối cùng sẽ như thế nào rồi, nếu không Tôi Ăn Chanh đã không đăng nổi một lúc mười vạn chữ chỉ trong vòng ba ngày.
Chỉ là... Tần Sóc nhíu chặt mày lại: "Thời buổi này, đến oán khí còn phải nấu cơm làm việc nhà, lại còn cày game nữa sao? Giỏi quá vậy!"
"Sao có thể chứ?" Tô Vân Thiều bật cười,"Oán khí không có trí khôn, không thể nào làm được những việc đó."
Tần Sóc: "Không lẽ thứ mà Tôi Ăn Chanh gặp là ma quỷ sao?"
Tô Vân Thiều: "Khả năng cao là vậy."
Tiếp theo phải nói tới chính là tác giả mạng Tình Không đã trúng vé số trị giá năm trăm vạn kia.
Tình Không đã từng là một tác giả mạng không máy nỗi bật, trình độ viết văn cũng bình thường, nhưng đáng quý ở chỗ người này đăng bài thường xuyên, cho nên thi thoảng có mất tích thì người đọc vẫn có thể chấp nhận được.
Một ngày nọ ra ngoài tìm đồ ăn, vị tác giả này mua được một tờ vé số có giá trị năm trăm vạn, cô ấy lập tức đăng Weibo thông báo giải nghệ, mua nhà mua xe, nuôi vài con mèo và muốn tìm một công việc có tiền lương on định để sống qua ngày.
Có nhiều tiền như vậy, sao lại không sống tốt được cơ chứ? Sao còn phải cả ngày cắm mặt vào máy tính gõ chữ làm gì?
Ở nhà viết lách cả ngày không đi đâu về đâu, không mua quần áo giày túi xách, không trang điểm chăm sóc bản thân, một thỏi son môi cũng chẳng mua, cả ngày đầu bù tóc rối, ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận