Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 114:

Chương 114:Chương 114:
Chương 114:
Trên thương trường, không có kẻ thù vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Ngay cả Vương phu nhân - người thường xuyên chèn ép mẹ Tô, chỉ cần bà ta cùng chồng là Vương tổng đến tham dự bữa tiệc thì ba Tô và mẹ Tô vẫn tươi cười chào đón như thường.
Đêm nay, mỗi một vị khách đến đây đều nhìn Tô Vân Thiều vài lần rồi hỏi: "Đây là ai?"
Ba Tô cười nói: “Đây là con gái thứ hai của tôi, Tô Vân Thiều."
Sau đó ông bảo ba anh em di ra lần lượt chào hỏi khách.
Khi khách khứa đến đông hơn, nhà họ Tô đành phải chia nhau ra chào hỏi tiếp đón.
Hôm nay Phó Diệp đến sớm, sau khi đến nơi thì anh ta tự giác đi đến bên cạnh Tô Y Y, phụ cô ấy tiếp đãi máy vị khách.
Có vẻ như Tần Giản và những người khác đã hẹn trước nên bọn họ đã cùng nhau đi vào.
Sau khi đi vào trong, họ di theo ba mẹ đến chào ba Tô và mẹ Tô, sau đó đi tìm Tô Vân Thieu.
Tần Giản: "Hôm nay Vân Thiều đẹp quá!”
Bách Tinh Thần: "Màu xanh rất hợp với cậu đó."
Tô Vân Thiều đáp lại: "Cảm ơn."
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa chìa miếng ngọc nhỏ được xâu thành vòng tay ở trên cổ tay ra: "Vân Thiều, cậu nhìn này!"
Hôm qua chỉ đơn giản dùng dây đỏ xâu qua bùa ngọc, sau khi về họ đã can thận sửa lại, biến nó thành một chiếc vòng tay dây đỏ có thêm hạt ngọc và hạt vàng.
Cho dù vẻ ngoài có tinh xảo đến may thì nó cũng chỉ là chiếc vòng tay bằng dây đỏ, không phù hợp với bộ lễ phục trên người cả hai cho lắm.
Tô Vân Thiều hỏi: "Ôn không đấy?"
"Có gì không ổn chứ?" Lôi Sơ Mạn mặc kệ, cậu ấy lắc chiếc vòng tay dây đỏ: "Tớ cảm thấy ổn là được, không cần phải quan tâm đến cách nhìn của người khác." Triệu Tình Họa khẽ vuốt những đường vân trên miếng ngọc: "Ngàn vàng cũng khó mà mua được sự yên lòng, có sự bảo vệ đồng thời của cái này và bùa bình an thì tớ có thể ngủ ngon hơn rồi."
Không cần phải lo đến việc hở ra là thấy ma quỷ do yếu bóng vía nữa, hu hu hul
Tần Giản nắm lấy tay phải của Bách Tinh Thần, sau đó cùng lắc lắc tay phải của mình, trên tay của cả hai cũng đeo miếng ngọc nhỏ được xâu bằng dây đỏ.
Nếu Tô Vân Thiều nhớ không lầm thì... : "Không phải hai cậu đã chọn miếng ngọc lớn sao?” Thậm chí còn chọn sợi dây đen giống nhau nữa.
Tần Giản tự hào ưỡn ngực: "Khi đeo thứ giống nhau, không cần phải nói thì người khác cũng biết chúng ta là cùng hội cùng thuyền."
Lôi Sơ Mạn cầm lấy tay của Tần Giản, đặt chung lại với cổ tay của mình để so sánh: "Cậu chỉ có một sợi dây thôi, tớ và Họa Họa còn có cả hạt ngọc và hạt vàng, giống chỗ nào?"
Tần Giản trừng to mắt, không thể tin được hỏi ngược lại: "Tớ đường đường là một thanh niên trai tráng, bình thường chỉ có đeo đồng hồ thôi đấy! Nếu không phải đã thống nhất với nhau thì tớ muốn dùng dây đen hơn kìa, vậy mà cậu còn muốn thêm hạt châu vào vòng tay của tớ sao?"
Khi nói đến câu cuối thì cậu ta càng lớn tiếng, khiến cho những người khách ở gần đó cũng ngó nhìn sang.
Lôi Sơ Mạn nhỏ giọng lâm bẩm: "Cũng có phải tớ bảo cậu đeo vòng tay đâu."
Tần Giản hừ một tiếng, nuốt câu định nói "Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy bảo nhất" xuống bụng.
Khi cuộc cãi vã giữa hai người họ kết thúc thì Bách Tinh Thần đã giải thích với Tô Vân Thiều: "Tham dự bữa tiệc thì phải mặc áo sơ mi và đồ vest, miếng ngọc lớn không thể de lộ ra ngoài được nên tụi tớ đã đổi thành vòng tay."
Trên tay trái của Tần Giản và Bách Tinh Thần là đồng hồ, còn trên tay trái của Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa là chiếc vòng tay mong bang vang hong. Tuy b6n người bạn mặc những bộ đồ vest và lễ phục có phong cách khác nhau, nhưng họ lại cùng đeo bùa ngọc nhỏ trên tay phải.
Sự gìn giữ này khiến trong lòng Tô Vân Thiều cảm thấy rất ấm áp, cô không khỏi nở nụ cười: "Cảm ơn các cậu."
Tần Giản: "Giữa chúng ta còn phân biệt ai với ai sao? Làm gì mà phải cảm ơn?”
Lôi Sơ Mạn: "Nói cảm ơn thấy xa cách quá đi."
Triệu Tình Họa: "Bua bình an và bùa ngọc mà Vân Thiều cho bọn tớ giống như là một mạng sống khác của bọn tớ vậy, chút chuyện vặt này chẳng là gì cả." Bách Tinh Thần: "Bạn bè với nhau, đã đối xử chân thành thì không cần phải nói lời cảm ơn."
Bốn người bọn họ và Tô Vân Thieu quen biết nhau vẫn chưa được một tháng, nhưng tình cảm của tuổi trẻ chính là trong sáng như vậy, chỉ cần cảm thầy hợp gu thì ai mà quan tâm đến thời gian bên nhau ngắn hay dài cơ chứ?
Tô Vân Thiều mỉm cười đáp lại, cô không nói cảm ơn nữa.
Ở phía đối diện, mẹ Tô đang vẫy tay ra hiệu cho cô đi lại.
Khi thấy Trần Tinh Nguyên đi vào cùng ba mẹ thì Tô Vân Thiều nói với Tần Giản: "Cậu đón tiếp Trần Tỉnh Nguyên giúp tớ nhé." Sau đó cô đi về phía mẹ Tô. Mẹ Tô kéo lấy Tô Van Thieu, mỉm cười giới thiệu cô với một người phụ nữ mặc sườn xám: "Đây là Vân Vân, con gái mà tớ vừa mới tìm lại được, còn đây là bạn thân hơn hai mươi năm của mẹ, con gọi dì ấy là dì Hồng nhé!"
Từ vẻ mặt và thái độ có thể thấy được mẹ Tô thật sự rất thân thiết với dì Hồng.
Có khá nhiều phụ nữ đến dự bữa tiệc sinh nhật này, hầu hết họ đều mặc những bộ lễ phục hai dây cúp ngực kiểu Tây, chỉ có dì Hồng là mặc sườn xám xẻ cao, nụ cười nở trên môi, cả người tỏa ra khí chất dịu dàng, giống như một tiểu thư khuê các thời cổ đại vậy.
Tô Vân Thiều gật đầu và gọi: "Di Hồng." Khóe mắt của cô khẽ lướt qua chiếc vòng bên tay trái của dì Hồng.
Trong Dương Chi Bạch Ngọc hình sóng nước có những sợi máu đỏ tươi, màu đỏ rất thuần, không hề có chút tạp chất và vết nứt nào, đó là vật phẩm trân quý cực hiếm trong các loại ngọc: huyết ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận