Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 317:

Chương 317:Chương 317:
Chuong 317:
"Vâng ạ!"Điềm Điềm giao con khỉ nhỏ đang ôm cho mẹ. Từ trong túi kẹo kia lấy ra một viên cho ba, một viên cho mẹ và một viên cho mình phần còn lại toàn bộ đều đưa cho Tô Vân Thiều.
"Chị gái, ăn đi, ngọt!”
Nụ cười của cô bé rất ngọt ngào xứng đáng với cái tên Điềm Điềm của cô bé.
"Chị không ăn ngọt." Tô Vân Thiều từ trong túi lấy ra ba viên kẹo, sau đó trả lại toàn bộ cho Điềm Điềm: "Chị cần chừng này là đủ rồi, cảm ơn Điềm Điềm."
Lúc trả lại túi kẹo, ngón tay của Tô Vân Thiều nhẹ nhàng vẽ ra hai nét rồi điểm lên trán Diem Điềm.
Trong mắt những người khác thậm chí là cha mẹ của Điềm Điềm hành động này cũng chỉ là thân mật hơn bình thường một chút và không có gì là không ổn.
Chỉ có chính Điềm Điềm mới biết và cảm nhận được bàn tay của người chị gái xinh đẹp này khi chạm vào mình thì có chút hơi ấm và thoải mái.
Cô bé vẫn còn nhỏ tuổi sẽ không thể diễn đạt và cũng không hiểu ý nghĩa của việc này là như thế nào. Vì vậy cô bé chỉ tươi cười rực rõ hơn đối với Tô Vân Thiều.
"Điềm Điềm, phim của chúng ta sắp bắt đầu chiếu rồi. Đến đây thôi, nói tạm biệt với chị, vẫy vẫy tay tạm biệt nào." Mẹ Điềm Điềm làm động tác vẫy tay.
Điềm Điềm làm theo: "Chị, tạm biệt!”
Tô Vân Thiều phất phất tay: "Tạm biệt."
Đưa mắt nhìn gia đình Điềm Điềm rời đi. Cù Nguyên Thanh nhìn đồng hồ đeo tay: "Chúng ta cũng nên vào rồi."
Tô Vân Thiểu nhìn xung quanh có rất nhiều người bị kỹ năng gắp thú bông của cô thu hút. Trong đó có rất nhiều trẻ nhỏ.
Nhìn thấy Điềm Điềm thông qua làm nung mà đã được Tô Vân Thiều gắp giúp con khỉ nhỏ. Những đứa trẻ khác có chút kích động, hai mắt sáng ngời nhìn Tô Vân Thiều. Tô Van Thieu dùng một tay lấy con gấu bông từ trong túi Cù Nguyên Thanh, tay bên kia thì vẽ một lá bùa bình an. Vẽ xong liền đi đến chỗ cô bé đứng gần mình nhát: "Khen chị một câu, chị tặng em một con thú bông, được không?”
"Chị là người đẹp nhất!" Cô bé khen xong, ngượng ngùng vùi vào lòng mẹ.
Tô Vân Thiều nhẹ nhàng xoa đầu của cô bé, đưa con thú bông trong tay ra: "Đã nói rồi, tặng em."
Cô bé ôm chặt lay búp bê: "Cảm ơn chị!"
Tiếp theo, Tô Vân Thiều dùng tốc độ cực nhanh vẽ những lá bùa bình an và tặng cho các em nhỏ. Số lượng của thú bông quá nhiều, những đứa nhỏ ở chung quanh đều được tặng và cô chỉ tặng cho các bé gái.
Sau khi tặng hết tất cả thú bông Tô Vân Thiều đi cùng với Cù Nguyên Thanh đến quay check in kiểm tra vé và lây kính 3D.
Trên đường đến phòng chiếu phim, Cù Nguyên Thanh trêu chọc nói: "Tôi còn tưởng rằng con thú bông cuối cùng là để lại cho tôi".
Tô Vân Thiều nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái: "Anh còn chưa qua tuổi thích thú bông sao?"
Cù Nguyên Thanh: ”...”
Tất cả các kịch bản đều không có tác dụng trên người Tô Vân Thiều. Cù Nguyên Thanh không thử nữa mà im lặng đi cùng Tô Van Thieu vào phòng chiếu phim, sau khi tìm được chỗ ngồi thì đưa đồ uống và bỏng ngô cho cô.
Trên màn ảnh đang chiếu quảng cáo thì Cù Nguyên Thanh lấy điện thoại di động ra và không tìm cơ hội để nói chuyện với Tô Vân Thiều nữa.
Cù Nguyên Thanh: [ Dì, người này khó chơi! ]
Di Hồng: [ 222 ]
Cù Nguyên Thanh: [ Cô gái này quá thẳng thắn, dầu muối không ăn, không thể tán tỉnh nỗi. ]
Dì Hồng: [ Là thẳng thật hay giả vờ thẳng? ]
Cù Nguyên Thanh: [ Cô ấy không có hứng thú đối với con. ] Cho nên mặc kệ là thẳng thật hay là giả thẳng, đều không cần thiết phải tìm tòi và thăm dò tiếp.
Di Hồng: [ Biết rồi. ]
Ánh sáng của phòng chiếu phim bị dập tắt, phim sắp bắt đầu. Cù Nguyên Thanh cất điện thoại di động, đeo kính 3D lên, tâm trí không bị phân tâm và bắt đầu xem phim.
Tô Vân Thiều khá ngạc nhiên vì Cù Nguyên Thanh đã bỏ cuộc nhanh như vậy. Cô vừa mới chuẩn bị đeo kính 3D thì có có một người đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang che mặt kín mít đã ngồi vào chỗ bên phải.
Chính là Diễm Vương bị câu "Cùng nhau xem” kia của cô dọa chạy mắt. Bộ phim bắt đầu, mặc dù âm thanh trong phòng chiếu phim tương đối lớn, nhưng theo quy định là không được nói chuyện. Tô Vân Thiều không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt bày tỏ sự nghi ngờ: "Không phải anh đã chạy rồi sao?"
Diêm Vương quơ quơ hai tờ vé trên tay mình: Ai chạy?
Dựa vào ánh sáng trên màn ảnh phản chiếu, Tô Vân Thiều nhìn thấy Diêm Vương mua hai tâm vé vừa vặn là hai vị trí bên trái, bên phải của cô và Cù Nguyên Thanh.
Nói cách khác mặc kệ hai người bọn họ ngồi như thế nào. Diêm Vương nhất định sẽ ngồi vào vị trí bên cạnh cô, đúng là suy nghĩ chu đáo.
Tô Vân Thiều lắc đầu, đeo kính 3D, nhin thang vao man hinh.
Lúc này, cô cảm giác được tay phải của mình bị người nắm lấy, ở trong lòng bàn tay cô, Diễm Vương viết từng nét từng nét xuống một chữ: Kẹo.
Cho nên Diêm Vương trốn ở trong đám người thấy được cô giúp Điềm Điềm gắp thú bông và lấy được kẹo sao?
Tô Vân Thiều không nghĩ nhiều về điều đó. Cô không thích ăn kẹo nên đã lấy ba viên kẹo kia đưa qua cho Diêm Vương.
Diêm Vương bóc giấy kẹo ra nhét toàn bộ vào trong miệng.
Túi kẹo mà mẹ Điềm Điềm mua là kẹo bơ cứng. Một lúc nhét cả ba viên kẹo bơ cứng vào miệng, Diêm Vương suyt chút nữa đã bị vị ngọt làm sặc chết. Anh ta giật lấy ly cola có đá của Tô Vân Thiều uống hết một nửa, sau đó hợp lý hóa mà trả lại ly nước trái cây mà anh ta đã mua cho Tô Vân Thiều.
Cuối cùng, Diêm Vương kéo tay Tô Vân Thiều qua, viết chữ trong lòng bàn tay cô: Ba viên đá.
Thể chất của phụ nữ thiên về khí âm. Ngày sinh của Tô Vân Thiều lại có hai chữ âm. Cho dù cơ thể cô được nguyên khí bồi bổ, cũng không có hiện tượng bị đau gì nhưng anh vẫn sẽ chú ý đến phương diện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận