Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 161:

Chương 161:Chương 161:
Chương 161:
Hóa ra Tô Vân Thiều chỉ nói đùa thôi, nhưng thấy Ngọc Bạch Y thật sự muốn học nên cô nói: "Tớ có thể giúp cậu tìm thử, nhưng quỷ là diễn viên mà có năng lực đi vào giac mơ thì không dễ tìm lắm, cậu đừng ôm quá nhiều hy vọng nhé, cậu vẫn nên đi học trong hiện thực thì tốt hơn."
Ngọc Bạch Y: "Được thôi, bạn cùng bàn.”
Trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, họ đã cùng trở về lớp học. Khi tiết học chính thức còn chưa bắt đầu thì họ đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến phòng hiệu trưởng, ba Hồ đang đợi ở đó.
Khi nhìn thấy họ thì ba Hồ đứng dậy, hiệu trưởng ngồi bên cạnh ba Hồ cũng đứng dậy theo.
Ba Hồ: "Chào các bạn học, chú xin tự giới thiệu trước, chú họ Hồ, chú là giáo sư vật lý đã nghỉ hưu."
"Kính chào giáo sư Hồ." Thái độ của bốn người đều rất cung kính.
Họ ngồi ở hai bên, một bên là ba Hồ và hiệu trưởng, một bên là Tô Vân Thiều, Tô Y Y, Tần Giản và Bách Tinh Thần.
Ba Hồ nói: "Hôm đó các cháu đã cứu con gái của chú, chú vẫn luôn nghĩ xem nên cảm ơn các cháu thế nào đây, chú cảm thấy nếu cảm ơn bằng tiền bạc thì quá xúc phạm đến phẩm chất cao quý giúp người không màng trả ơn của các cháu." Bốn người: ".." Xấu ho đến ngón chân co quap lại.
Ông ay chắc chắn là giáo sư vật lý chứ không phải là giáo sư văn học hay giáo sư lịch sử gì đúng không?
Ba Hồ nói tiếp: "Về sau biết được các cháu đều là học sinh lớp 11 nên chú quyết định sử dụng sở trường của mình để giải quyết nhu cầu cấp bách nhất của các cháu..."
Nghe vậy, cả bốn người đều có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, ba Hồ trinh trọng nói: "Chú quyết định dạy các cháu môn vật lý, để các cháu vượt qua kỳ thi tốt nghiệp với số điểm tối đa." Bốn người: "..."
Bách Tinh Thần là học bá, đó là vì cậu ấy có bản tính nghiêm túc, không muốn học cho qua loa lấy lệ.
Tô Y Y là học bá, đó là vì có hệ thống học bá treo một con cá khô nhỏ ở trước mặt de dụ dỗ cô ấy.
Tần Giản không muốn học, còn Tô Vân Thiều thì bận bắt quỷ làm việc thiện để tích đức.
Tóm lại, cả bốn người họ cũng không có nhu cầu học thêm để đạt điểm tối đa môn vật lý trong kỳ thi đại học, nhưng lại có một giáo sư vật lý chủ động dâng tới cửa với danh nghĩa trả ơn.
Vào khoảnh khắc đó, họ vô cùng muốn nói: Xin hãy dùng tiền de xúc phạm chúng cháu đi, cảm ơn al
Nếu bọn họ dám nói ra câu này, rất có thể bệnh tim của giáo sư Hồ sẽ tái phát ngay lập tức, trực tiếp bị khiêng lên xe cứu thương đưa tới bệnh viện cấp cứu luôn ấy chứ. Thế nên họ thật sự không dám nói thẳng, nhưng phải làm sao để từ chối một cách hợp lý đây?
Bách Tinh Thần quyết định làm chim đầu đàn, giả vờ áy náy nói: "Điểm số môn vật lý của cháu không tệ, dạo này còn phải đi theo người lớn trong nhà học cách kinh doanh, nên chắc là phải từ chối ý tốt của chú rồi."
Nghe vậy, trong đầu Tô Y Y cũng nảy ra maot y, vội nói: "Thanh tích học tập của cháu cũng không tệ, có thể tự học, hơn nữa nhà cháu cũng có mời sẵn gia sư rồi, cảm ơn giáo sư đã nghĩ cho cháu.”
Đến lượt Tần Giản, trên môi vẫn là nụ cười ngoan hiền, là kiểu thiếu niên mà người lớn tuổi thích nhất, có điều những lời cậu ấy thốt ra lúc này lại khiến giáo sư Hồ cảm thấy không hài lòng chút nào.
"Cảm ơn giáo sư, nhưng mà cháu không có hứng thú với chuyện học hành, sau này cháu sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp, mà đống kiến thức này lại chẳng có ích gì cho chuyện đó cả, nên thôi, cháu không học đâu.”
Bị từ chối liền tù tì ba lần khiến ba Hồ tức đến thở hồng hộc, ông quay đầu nhìn về phía ân nhân cứu mạng quan trọng nhất - Tô Vân Thiều: "Cháu thì sao? Cháu cũng không muốn học hả?"
Tô Vân Thiều có cảm giác chỉ cần cô mở miệng từ chối, ba Hồ nhất định sẽ nổi điên, trực tiếp tung cửa bỏ đi, thế là cô quyết định đi đường vòng: "Nếu giáo sư Hồ đã chịu tin con gái của chú là do cháu cứu, vậy hẳn là chú cũng đã phát hiện bản thân cháu có hơi đặc biệt."
Nói tới đây thôi, cô tin chắc phần sau không cần nói nữa ba Hồ cũng sẽ hiểu.
Quả nhiên, ông ấy hiểu thật, cuối cùng chỉ biết lắc đầu thở dài cả nửa ngày: "Vật lý không được bọn nhỏ yêu thích tới vậy sao?"
Với ba Hồ, người đã dành cả nửa đời người để nghiên cứu về vật lý mà nói thì vật lý đã trở thành một phần vô cùng quan trọng trong cuộc đời của ông ấy. Thế nên khi biết môn vật lý bị người đời xa lánh như vậy, trong lòng ông ấy cảm thấy rất đau khổ.
Hiệu trưởng vội vàng mở miệng an ủi: "Giáo sư, chí hướng của mọi người không giống nhau. Thầy nghĩ thử đi, bây giờ biết được họ không phải kiểu người có thể tĩnh tâm nghiên cứu vật lý thì vẫn tốt hơn là sau khi dạy được một khoảng thời gian rồi mới phát hiện dù sở hữu thiên phú cực cao về vật lý nhưng lại không yêu thích môn khoa học này, đúng không thầy?"
Hai trường hợp này, chỉ cần động não một chút là biết bên nào tốt hơn rồi.
Nếu là trường hợp sau, khi ấy ba Hồ mà phát hiện những nhân tài vật lý mới lại không chịu tiếp nhận đào tạo chuyên sâu, không muốn cống hiến cho đất nước, thì kiểu gì cũng sẽ bị đám học sinh không có ý chí cầu tiến như họ chọc giận đến nhập viện cũng nên.
Bởi vì không đạt được mục đích của mình, ba Hồ chỉ đành lặng lẽ rời đi.
Bốn người đứng nhìn bóng lưng người thầy đã cống hiến cả nửa đời người cho môn vật lý, trong lòng bỗng thấy bồn chồn không yên, nhưng nếu bắt họ dành nhiều thời gian cho việc nghiên cứu vật lý thì thật sự chẳng thực tế chút nào.
Hệ thống nghẹn một hơi thật lâu cuối cùng cũng thở ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận