Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 521:

Chương 521:Chương 521:
Chương 521:
Tô Vân Thieu cũng không dám xác định anh trai và em gái mình đang nghĩ gì trong đầu: "Chắc không đâu nhỉ, được rồi, anh dọn đồ lại đi."
Diêm Vương nghe thế thì lập tức phất tay một cái rồi đứng thẳng người dậy, chỉnh lại biểu cảm của mình rồi kéo Tô Vân Thiều vào trong ngực.
Lúc bùa yên tĩnh và huyễn trận được thu lại thì đập vào mắt Tô Y Y và Tô Húc Dương là cảnh Tô Vân Thieu đang ôm chặt lấy Diêm Vương ở trong phòng bếp, hai người họ vô cùng thân mật như không thể rời xa nhau được nửa bước vậy. Tô Y Y: "..."
Tô Húc Dương: "..."
Hai anh em họ nhìn nhau, cảm thấy nhất định là đã có chuyện gì rồi. Tô Vân Thiều mà họ biết tuyệt đối không phải là loại con gái trong mắt chỉ có tình yêu như vậy đâu.
Tô Y Y: "Chị ơi, có phải là chị vẫn còn khó chịu không?"
Tô Húc Dương: "Vân Vân, hay để anh đưa em đi bệnh viện khám thử xem sao nhé?"
Hai anh em họ đều nhất trí cho rằng sức khỏe của Tô Vân Thiều vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cho nên mới vịn vào Diêm Vương để đứng vững hơn thôi.
Diêm Vương thấy thế thì tức đến nỗi cười thành tiếng luôn.
Thấy nụ cười đó của Diêm Vương, da gà của hệ thống lập tức nổi hết cả lên, nó vô thức kêu Tô Y Y mau chạy trốn đi: "Ói mẹ ơi, kí chủ ơi, anh ta tức giận rồi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy, chúng ta mau chạy thôi."
Tô Y Y: 222
Tô Vân Thiều lùi ra khỏi lồng ngực của Diêm Vương, quay đầu nói: "Em không sao, mọi người đừng lo.”
Diêm Vương nhìn Tô Y Y và Tô Húc Dương, sau đó nở một nụ cười vô cùng nhiệt tình và thân thiết: "Lần đầu tiên gặp mặt, tôi tới vội quá nên chẳng mang theo quà cáp gì, biển hoa Bỉ Ngạn trên đường tới Hoàng Tuyền rất đẹp, anh trai và em gái cùng đi xem nhé, hai người đi cùng nhau luôn cho có bạn."
TôYY:"..."
Tô Húc Duong:
Bọn tôi có đầy đủ lý do nghỉ ngờ anh đang dùng vé một chiều tới Địa phủ để uy hiếp chúng tôi đấy, chúng tôi còn có cả bằng chứng nữa đây này.
"Anh đừng quậy nữa." Tô Vân Thiều chọt vào eo Diêm Vương một cái, vừa hay chọt đúng vào thắt lưng, cũng chính là nơi nhạy cảm nhất của anh ta.
Diêm Vương: "...”
Diêm Vương nghi rằng trong tay Tô Vân Thiều có một bộ phát điện nhỏ, thừa dịp chọt vào người anh ta thì cho giật một cái, nếu không thì sao lúc bị cô chọt vào người, anh lại thấy tê tê, suýt chút nữa là chân cũng run lên luôn vậy?
Dù sao thì đáp án chắc chắn không phải là anh ta vẫn chưa được thỏa mãn dục vọng của mình rồi.
Diêm Vương chỉ định cảnh cáo Tô Y Y và Tô Húc Dương một chút thôi, tránh cho hai người họ cứ quấy ray mình và Tô Vân Thiều bồi dưỡng tình cảm hoài.
Anh ta cũng không hề có ý định làm gì họ, bị Tô Vân Thiều vạch trần thì cũng thuận thế mà buông tha cho hai người.
"Tôi và Vân Vân đều rất thích hoa Bỉ Ngạn, vốn định mời hai người tới Địa phủ đi dạo, ngắm cảnh đêm một tí, mà trông vậy thì có lẽ là hai người không thích rồi."
TôYY:”..."
Tô Húc Dương: `..."
Ánh mắt lúc nãy của anh không nói như thế nhá!!!
"==Ð
Trước kia Diêm Vương luôn di vào thẳng vấn đề, nói xong là quay lưng rời đi ngay, nhưng hôm nay anh lại đứng canh bên cạnh giường của Tô Vân Thiều tận mười tiếng, sau đó còn bám lấy cô như sam, có thể nói là khác hẳn với thường ngày, hơn nữa anh còn chọn hôm nay để thẳng thắn với ba Tô và mẹ Tô về kiếp trước của hai người, đồng thời đưa ra yêu cầu. Tô Van Thiều cũng nhận ra có lẽ hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt nên mới mặc cho Diêm Vương thích làm gì thì làm. Bây giờ xung quanh bốn bề vắng lặng, cô không kiềm được mà hỏi: "Hôm nay anh bị làm sao vậy?”
Diêm Vương không trả lời câu hỏi này, anh ôm Tô Vân Thiều nằm xuống giường, đá sang chuyện khác: "Em còn nhớ tại sao bản thân không đeo vòng cổ, không mặc áo cổ lọ, cũng không thích khăn quàng c6 không?"
Tô Vân Thiều nói: "Không nhớ, nhưng chắc là do suýt nữa hoặc là thật sự bị siết cổ đến chết nhi?" Bằng không sẽ chẳng có lý nào mà lại có thói quen kỳ lạ như vậy.
Cánh tay đang ôm lấy Tô Vân Thiều của Diêm Vương thoáng siết chặt hơn: "Là hôm nay."
Anh im lặng một hồi rồi nói: "Cả ngày hôm nay anh chẳng làm được gì, chỉ toàn nghĩ đến em. Đêm nay anh sẽ không quay về Địa phủ đâu, để cho anh ôm em ngủ đi, anh sẽ không làm gì em cả."
"Ừm." Tô Vân Thiều ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ lưng anh như đang dỗ một đứa trẻ.
Nếu Diêm Vương nghe được từ miệng người khác rằng bạn gái mình suýt chút nữa đã bị siết cổ đến chết, bản thân anh lại không có mặt ở hiện trường, vậy thì sẽ thống khổ đến mức nào đây?
Nhưng nếu Diêm Vương tận mắt chứng kiến cảnh bạn gái bị siết cổ, cho dù sau đó có cứu được thì cũng sẽ để lại bóng ma to lớn trong lòng anh ta.
Có điều Tô Vân Thiều — người trong cuộc suýt bị siết cổ chết lại phải quay ngược sang an ủi Diêm Vương, cảm giác này đúng là kỳ lạ mà.
Chắc là do không có đoạn ký ức kia nên tâm trạng cô mới bình thản tới vậy nhỉ?
Đêm nay, Tô Vân Thiều và Diêm Vương ôm nhau ngủ.
Dù đã lâu lắm rồi mới được cùng chung chăn gối, nhưng hai người vẫn ngủ rất say.
Lúc này, ở phòng cách vách, Tô Y Y bỗng nhận được cuộc gọi tới của Ngọc Bạch Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận