Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 196:

Chương 196:Chương 196:
Chương 196:
Có tranh cãi, có thảo luận, có nhiệt độ thì quảng cáo công ích này sẽ có càng nhiều người nhìn thấy.
Ngọc Bạch Y còn nói: "Đống bùa mà Vân Thiều cho có tác dụng không tệ nha, có nhiều nghệ sĩ cùng công ty cũng hỗ trợ về mặt truyền thông, bên phía công ty thì ông chủ còn bỏ tiền mua hotsearch luôn cơ mà.”
Không cần biết là ông chủ muốn lấy lòng Tô Vân Thiều hay là cảm thấy nghệ sĩ trong công ty nhà mình làm công ích là chuyện đáng được phổ biến rộng rãi, chỉ biết kết quả cuối cùng là quảng cáo công ích này tiếp cận được nhiều người hơn, để cho các bé động vật lưu lạc được hỗ trợ.
Bọn họ cảm thấy hiệu quả của quảng cáo công ích cần được tích lũy từ từ, sẽ không có kết quả ngay như thế được, ai ngờ chưa tới hai ngày, nhân viên bên trung tâm hỗ trợ của Tô Vân Thiều đã gửi tới một tin tốt.
Trung tâm cứu trợ của bọn họ đã nhận được quyên góp bằng tiền có bằng hiện vật cũng có, có người tới nhận chó mèo hoang, hỏi ra mới biết bọn họ nhìn thấy được quảng cáo công ích của trung tâm.
Tin tốt cứ cái này nối tiếp cái kia làm cho tâm trạng người ta vui vẻ hẳn lên.
Sau khi Ngọc Bạch Y tới, đoàn người ở lại chơi thêm hai ngày rồi quyết định lên đường về nước.
Đêm trước hôm quay về, mọi người được hoạt động tự do.
Tô Vân Thiều leo lên nóc nhà ngắm trăng ngắm sao. Bầu trời đêm của thành phố B đen kịt nên chẳng thể nào nhìn thấy sao được. Từ khi rời khỏi thôn làng ở vùng núi kia, đã rất lâu rồi cô chưa được ngắm nhìn bầu trời đêm đầy Sao.
Diêm Vương đi theo sau cô, tiện tay thả cái đuôi nhỏ Đào Yêu xuống.
Đào Yêu phồng má giận dỗi nhưng xét tới việc chênh lệch sức mạnh, cậu đành phải đi về phòng ngủ một giấc ngon lành cho rồi. Một ngày nào đó chắc chắn cậu có thể đánh thắng Diêm Vương, hừi
Diêm Vương thuận tiện độc chiếm vị trí ngay bên cạnh Tô Vân Thiều, tay phải mon men nắm lấy tay trái của Tô Vân Thiều, nắm lấy thật chặt.
Bọn họ đi đến hải đảo nghỉ phép đã được nửa tháng, ban ngày Diêm Vương ăn uống chơi đùa với Tô Vân Thiều, buổi tối chờ Tô Vân Thiều ngủ rồi thì mở quỷ môn quan về địa phủ làm việc, chuyện theo đuổi vợ và chuyện đi làm không vướng bận nhau.
Cũng vì Diêm Vương không phải là người, có thể thức trọn hai mươi tư giờ, nếu không thì cơ thể đã xảy ra vắn đề từ lâu rồi. Hơn nửa tháng, độ thân mật của Diêm Vương và Tô Vân Thiều chỉ dừng lại ở mức nắm tay, mức độ thuần khiết có thể sánh với các bạn nhỏ ở nhà trẻ, làm cho đám bạn mong chờ bọn họ sẽ cọ ra tia lửa gì đó đều bóp cỗ tay răng rắc.
Tô Vân Thiều lại thấy thế này đã rất ôn rồi.
Trong lòng cô đã trưởng thành nhưng thân thể thì chưa đủ tuổi, trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện “chưa thành niên là yêu sớm", có thể chấp nhận chuyện nắm tay, nhiều hơn là ôm, còn những cái kia thì...
Tuy cô không thể tống Diêm Vương vào trong đồn cảnh sát nhưng mà có thể ném anh ta đi.
Đối với điều này, Diêm Vương ngây thơ chưa biết chuyện vẫn còn đang rộn ràng vì được nắm tay.
"Tại sao anh cứ nắm mỗi tay trái của tôi thôi vậy?" Tô Vân Thiều bỗng lên tiếng hỏi.
Diêm Vương nói: "Vì tim của cô ở bên trái, nắm lấy tay trái của cô có thể coi là nắm được trái tim của cô rồi."
Xét về nội dung thì đây là một câu tỏ tình.
Xét về giọng điệu thì đây vẫn là một câu tỏ tình.
Nhưng mà Tô Vân Thiều nghe kiểu gì vẫn thấy lời này có hơi quen tai, dường như đã nghe thấy ở đâu rồi vậy.
".. Trước đây anh từng nói như thế này với tôi rồi a2"
"Không phải tôi." Diêm Vương né ra chỗ khác, tay che đầu, đôi môi mỏng hé mở, nói ra tin tức động trời khiến Tô Vân Thiều nghe mà khiếp sợ: "ay là lời mà ngày trước cô nói với tôi."
Lượng tin tức trong câu này quá lớn, làm cho Tô Vân Thiều không rảnh quan tâm tại sao Thiên đạo lại chưa đánh sét xuống.
"Ý của anh là... câu nói vừa rồi vốn dĩ là ngược lại đúng không?"
Diêm Vương gật đâu.
Cho nên bản gốc chính là: Diêm Vương hỏi Tô Vân Thiều sao lại cứ cầm tay trái của anh ta như thế, Tô Vân Thiều nói cái câu như tỏ tình kia? Tô Van Thiều: "..." Tê tái.
"Trước đây tôi buồn nôn đến thế cơ à?”
"Nhưng đấy là lời thật lòng." Diêm Vương lơ đễnh nghịch tay trái của Tô Vân Thiều, ngoại trừ vết chai do khắc gỗ khắc ngọc thì không có vết thương nào cả.
"Mỗi câu nói cô từng nói cho tôi nghe, tôi đều khắc ghi vào trong tim, chưa bao giờ dám quên."
Trong lòng Tô Vân Thiều khẽ run lên, hiển nhiên là không chấp nhận nổi lời tỏ tình của Diêm Vương rồi.
"Tại sao tôi lại nói với anh như thế nhỉ?"
Cô sống lại, chỉ mất đi một phần trí nhớ mà thôi chứ đâu tới mức biến thành một người khác thế này được nhỉ?
Diêm Vương nghĩ một lát, cảm thấy sự thật thắng hùng biện, tay trái mình nắm lấy tay phải của Tô Vân Thiều: "Cô có cảm giác gì không?"
Nắm tay thì cũng chỉ là nắm tay mà thôi, ngoại trừ cảm nhận là tay Diêm Vương vừa lạnh vừa mềm không khác gì bánh bột nếp thì cô cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt cả.
Tô Vân Thiều nghĩ thế rồi tiếp tục nắm tay Diêm Vương, làm cho vành tai của Diêm Vương đỏ bừng, suýt chút nữa là quên chuyện quan trọng.
Cũng may, Tô Vân Thiều cũng cảm giác được. Cô trở tay nằm lấy tay trái của Diêm Vương, đè lên mạch đập trên tay của anh ta, nghiêng người quan sát ngực Diêm Vương, lẳng lặng chờ đợi.
Từ sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Diêm Vương có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng với hơi thở của Tô Vân Thiều ở khoảng cách gần đến như thế, anh chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm chặt người anh yêu vào trong lòng rồi.
Bịch, bịch, bịch... Trái tim Diêm Vương đập rộn ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận