Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 577:

Chương 577:Chương 577:
Chuong 577:
ĐI được một đoạn thì Diem Vương tới.
Anh đã thay đổi trạng thái, biến ra bộ dạng giống hệt như quỷ hồn bình thường, đi theo phía sau, cách Tô Vân Thiều khoảng mười mét.
Để theo đuổi hiệu quả chân thực nhất, Tô Vân Thiều còn cố tình dùng điện thoại tới mức hết pin, vì vậy bây giờ cô không thể nhắn tin cho Diêm Vương, cũng không tiện nói ra thành lời, cô chỉ có thể đá mấy hòn đá ven đường để báo hiệu cho Diêm Vương biết mình đã phát hiện ra sự xuất hiện của anh.
Diêm Vương bay lại gần, giả vờ bày ra dáng vẻ đang ngắm phong cảnh,"Anh nhàn rỗi quá nên mới tới đây xem em làm ăn thế nào thôi, em cứ xem như anh không hề tồn tại là được."
Tô Vân Thiều: "..." Được thôi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô biết được dáng vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo của Diêm Vương, nên cô cứ coi như anh thực sự nhàn rỗi mà tới đây ngắm phong cảnh.
Khi bốn con quỷ dò đường trở về, họ nói rằng gần đó không có bất cứ thứ gì theo dõi, cũng không có vị cao nhân nào đứng từ trên cao quan sát bọn họ, thoạt nhìn đây chỉ là một ngọn núi bình thường, còn nữa, họ phát hiện ra một đường mòn nhỏ có người thường xuyên qua lại, hẳn đó chính là đường tới thôn Vân.
Họ đi dọc theo con đường mòn đi lên trên núi một đoạn, Tô Vân Thiều so sánh hoàn cảnh thực tế với ký ức trong yêu nguyên của Ngân Dực, xác định đây chính là thôn Vân.
"Cát Nguyệt, cô có cảm thấy nơi này quen thuộc không?”
Cát Nguyệt: "Không quen thuộc, tôi đã chết được hai mươi năm, đến cái cây nhỏ cũng đã thành cây lớn rồi, cảnh tượng trong thôn và ngọn núi này cũng chẳng có gì khác nhau, tôi thực sự không nhận ra được."
Chỉ cần Cát Nguyệt có một chút do dự, thì có nghĩa là trước khi chết có khả năng cô ấy đã tới thôn Vân, nhưng hiện tại cô ấy lại chắc chắn như vậy, có nghĩa là cô ấy chưa từng tới thôn kia.
Tô Vân Thiều: "Không sao, chúng ta có thể tiếp tục tìm kiếm."
"Đại nhân, tôi không sao đâu, đã hai mươi năm rồi mà." Cát Nguyệt thực sự cảm thấy có tìm được hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Tô Vân Thiều không gặp nguy hiểm bởi vì giúp cô ấy tìm ra nguyên nhân cái chết cùng người đã làm hại cô ấy là được rồi.
Tô Vân Thiều cười cười, Cát Nguyệt biết ngay Tô Vân Thiều chưa từ bỏ chuyện này.
Người ta đã nói, năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn, đại nhân nhà cô chính là minh chứng sống cho câu nói này. Cho nên ngay cả một huyết thi ngàn năm bị nguyễn rủa đáng lẽ phải bị tiêu diệt như cô ấy mà đại nhân cũng cứu, Cát Nguyệt không khỏi thở dài.
Đi thêm mười phút, Tô Vân Thiều nhìn thấy một ngôi nhà đổ nát được bao quanh bởi hàng rào cũ, trong sân có một ít cỏ dại mọc, bên cạnh có mấy giàn phơi và sàng tre để phơi thảo mộc.
Đó là nhà của Vu Diệu.
Sau khi nhận ra, cô lập tức đè Vân Tiêu và Vân Đình trên cổ tay trái suýt chút nữa đã bay ra ngoài, cô gõ nhẹ hai cái: Đừng có vội.
Vân Tiêu và Vân Đình vươn đuôi ra, chọc nhẹ đáp trả: Được.
Ở trong yêu nguyên của Ngân Dực, nó đã sống cùng Vu Diệu tại đây, trải qua một quãng thời gian rất vui vẻ, họ đã biến hai gian phòng nho nhỏ thành ba phòng, bốn phòng, mỗi một căn phòng đều là những kỉ niệm đẹp của gia đình bốn người bọn họ.
Mặc dù lúc đó Vân Tiêu vừa thoát khỏi vỏ, nhưng Vân Đình vẫn ở trong vỏ.
Vì quá vội vàng và không muốn rời đi, Ngân Dực và Vu Diệu đã không đốt nhà trước khi rời đi, dẫn đến những thứ Ngân Dực đã sử dụng bị người dân ở thôn Vân tìm thấy, sau đó dựa vào những thứ này mà tìm được bọn họ.
Bốn con quỷ trốn trong vòng tay gỗ hoè bị sét đánh, Diêm Vương cũng tìm một nơi để trốn. Tô Van Thiều giả vờ là người lần đầu tiên tới nơi xa lạ, đứng ở ngoài cổng căn nhà gỗ gõ cửa, nói vọng vào bên trong: "Xin chào, có người không? Tôi bị lạc đường, có thể xin chút nước uống được không?”
Cô chắc chắn rằng có ai đó ở bên trong, nhưng cô không biết tại sao người đó mãi không chịu trả lời cô.
"Rất xin lỗi, tôi khát quá, nếu không có ai ở đây thì tôi sẽ vào nhé." Tô Vân Thiều thử đây hàng rào tre ra.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cổng làm bằng tre mở ra, cửa nhà cũng được mở.
Một người đàn ông trung niên sắc mặt không vui đi ra,"Cô là ai? Làm sao lại tới nơi này?”
Vân Gia Thul
So với mười mấy năm trước, ông ta có già hơn một chút, nhưng đường nét trên khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều, cô chắc chắn chính là ông ta.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đó, Tô Vân Thiều đã lập tức nhận ra, tay phải của cô vội giữ chặt hai chiếc vòng tay hình trăn đeo trên tay trái để ngăn chúng nó di chuyển.
"Cháu họ Tô, cùng bạn lái xe qua đây, nghe nói rượu mơ xanh ở thôn Vân rất ngon nên muốn lên núi mua, nhưng vừa tới đây cháu đã bị lạc khỏi nhóm, cháu đi dọc theo con đường nhỏ thì tới nơi này. Chú, chú có thể cho cháu xin một ngum nước được không?”
"Nơi này không ở được." Vân Gia Thụ đi ra, đóng cửa hàng rào, rồi dùng khoá cửa khoá lại,"Đi thôi, tôi dẫn cô vào trong thôn."
Tô Vân Thiều: "Cảm ơn chú."
Sau khi đi theo Vân Gia Thụ một lúc, cô nhìn thấy một hòn đá dài và tròn, bên trên có khắc hai chữ thôn Vân màu đỏ.
Điều kỳ lạ chính là, chữ "Vân" nhỏ hơn chữ "thôn" rất nhiều, như thể người điêu khắc mấy chữ này không nắm vững tỷ lệ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận