Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 537:

Chương 537:Chương 537:
Chuong 537:
Lúc đó Phan Tây Tây và Phan Bói Bối đang chạy trốn cứ tưởng mình đói quá nên bị ảo giác.
Hai chị em ngồi chồm hom xuống dưới đất dùng tay chọt chọt quả chanh màu xanh lá bám đầy bụi kia. Quả chanh nhỏ nằm ở trên mặt đất, mặc cho hai cô ấy làm gì cũng đều không động một chút nào, giả vờ như mình chỉ là một quả chanh bình thường mà thôi.
Day đều là kinh nghiệm xương máu mà quả chanh nhỏ đã rút ra được sau chuỗi ngày đi dạo núi ngắm biển của mình.
Ăn chanh sẽ không làm bớt đói, ăn không thì rất chua, phải bỏ thêm đường hoặc mật ong, quả chanh màu xanh là chanh chưa chín, vị chua còn chua hơn cả chanh vàng, cho nên bình thường người ta sẽ không chú ý tới một quả chanh vừa xanh vừa ban như nó, đồng nghĩa với việc nó sẽ rất an toàn.
Nhưng mà ngày hôm đó, quả chanh nhỏ lại gặp phải hai cô bé đang rất đói bụng, cho nên mới đụng trúng những chuyện không nằm trong dự tính của nó.
Phan Bối Bối nhìn quả chanh nhỏ mà chảy nước miếng: "Chị ơi, cái quả này lột vỏ là ăn được rồi, mình mang vỏ đi rửa sạch cũng có thể ăn được luôn á."
Quả chanh nhỏ: 222
Trên đời này vậy mà còn có người muốn ăn chanh sống, ngay cả vỏ cũng không tha luôn, mấy chị gái thời này ghê gớm vậy luôn hả?
Phan Tây Tây không đồng ý: "Chúng ta đói bụng lâu lắm rồi, trong dạ dày không có gì hết, chanh chua lắm, không tốt cho dạ dày đâu."
"Thì cũng chịu chứ sao giờ." Phan Bối Bối bóp bóp lấy cái bụng đang bị nhói lên nhằm làm giảm cơn đau xuống một chút: "Nếu như giờ vẫn không có gì để ăn nữa thì dạ dày của em sẽ lại đau nữa mắt, hay là mình cứ ăn tạm cái gì đi chị? Không thì... mình uống nước cũng được, cho nó đỡ đói."
Thân làm chị gái, mỗi lần Phan Tây Tây tìm được đồ gì có thể ăn thì đều nhường cho em gái, cho nên cô ấy còn đói bụng hơn em gái của mình nhiều. Thế là ý định không ăn chanh của cô ấy bắt đầu lung lay.
".. Mình đi ra bờ sông trước ha?”
"Vâng al Phan Bối Bối vui vẻ đồng ý, đưa tay ra định cầm quả chanh nhỏ lên.
Quả chanh nhỏ đứng im trơ mắt nhìn hai chị em họ bàn bạc với nhau sẽ ăn nó như thế nào, sau đó tay của Phan Bối Bối đưa tới định bắt lấy nó, nếu như giờ nó không chạy nữa thì nó sẽ thành đồ ăn trong bụng của hai người này mắt.
Quả chanh nhỏ giật mình một cái, sau đó bắt đầu lăn lông lốc, lăn ra được một đoạn thì không giả chết nữa mà nhún một cái nhảy tưng tưng chạy trốn.
Phan Tây Tây: 222
Phan Bối Bồi: 222
Lần đầu tiên gặp phải một quả chanh biết chạy, hai chị em chỉ bị giật mình nhưng lại không thấy sợ, rất nhanh sau đó bọn họ đã vội vàng đuổi theo.
Quả chanh nhỏ nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn, nhìn thấy hai chị em họ thì giật mình nhảy vọt lên một cái thật cao, lắp bắp nói: "Chị chị chị... sao may chị lại đuổi theo em?"
Hai chị em cũng bị giật mình, Phan Bồi Bói nhanh chóng trốn ra sau lưng chị mình, Phan Tây Tây lầy hết dũng khí mà trả lời, giọng nói cũng có chút run ray: "Em em em... sao em lại biết nói?"
"Em là yêu quái, đương nhiên là có thể nói rồi." Quả chanh nhỏ hùng hồn nói.
Hai chị em choáng váng, trên đời này thật sự có yêu quái sao?
Phan Tây Tây: "Làm sao em có thể chứng minh được mình là yêu quái mà không phải là có người bỏ máy phát tiếng nói vào trong bụng em chứ?”
Phan Bối Bối nhanh chóng gật đầu nói hùa theo: "Đúng thế, đúng thế."
"Hơ..." Quả chanh nhỏ không thể ngờ được sẽ có một ngày nó còn phải chứng minh với con người rằng mình là yêu quái chứ không phải là một thứ đồ chơi được tạo ra bởi khoa học kỹ thuật, chuyện này cũng giống như là con người làm sao để chứng minh mình là con người vậy.
"Hay là em vắt tí nước chanh cho máy chị xem thử nha?"
Phan Tây Tây: "Nước chanh cũng có thể được giấu ở trong bụng em, đợi tới lúc gặp người không tin em là yêu quái như bọn chị thì em sẽ lấy nó ra, dựa vào đó để lừa gạt người khác thì sao."
Quả chanh nhỏ cảm thấy Phan Tây Tây nói cũng có lý, những mà nó chỉ là một con yêu quái bình thường, không có năng lực gì đặc biệt hết, cũng không biết phải làm sao mới có thể chứng minh được mình là một con yêu quái nữa.
"Nếu may chị muốn xẻ em ra để xem thử bên trong có đồ gì thật không thì em sẽ chết mất, trừ chuyện đó ra thì chị có nghĩ ra được cách nào khác không? Chị nói thử để em xem mình có thể làm được không.”
Phan Tây Tây và Phan Tây Tây đều đồng thanh nói: "Biến thành người."
Quả chanh nhỏ: "..." Mấy chị gái này sao cứ thích làm khó dễ một yêu quái quả chanh như vậy chứ.
Nếu như nó có thể biến thành người được thì nó đã có thể thoải mái đi du lịch khắp đất nước rồi, cần gì phải dùng hình dáng một quả chanh nhỏ để nhảy tưng tưng trên núi làm gì chứ.
Bộ tưởng nó không sợ đang lăn trên đường thì bị con người bắt lên ăn sống hay sao?
Quả chanh nhỏ khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi đều chảy ra toàn mùi nước chanh chua lè: "Nếu như em có thể biến được thành người thì em đã không ở lại đây rồi."
Phan Tây Tây: "Vì sao em lại không thể biến thành người được?"
Bởi vì Phan Tây Tây và Phan Bối Bói là chị em sinh đôi cho nên câu nói tiếp theo của cả hai vô cùng ăn ý với nhau, bọn họ đồng thanh nói: "Em giống người đến thế cơ mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận