Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 585:

Chương 585:Chương 585:
Chương 585:
Đang là giờ ăn trưa, những người đang làm đồng cũng quay trở về nhà ăn cơm trưa, có người vội vội vàng vàng chỉ vùi mặt vào ăn cơm, có người thi thoảng sẽ tán gẫu vài câu, chủ yếu vẫn nói về chủ đề của Tô Vân Thiều.
"Hôm nay có một cô gái xinh đẹp tới thôn của chúng ta."
"Bình Sinh và Đại Dũng đã đánh nhau.”
"Nếu hai đứa oắt con kia không bỏ chạy thì tốt rồi."
"Còn không phải là chuyện tốt do con đàn bà thối Đinh Thục Uyễn kia làm ra sao!"
"Chỉ đánh gãy một chân của cô ta là còn nhẹ, nên đánh gánh cả hai chân của cô ta mới phải!"
Người giấy nhỏ ngồi lại lắng nghe trong chốc lát, không nghe được thông tin hữu ích gì, nên nó cũng mau chóng chạy khỏi trận địa.
Ý thức càng bám lâu trên người người giấy nhỏ, cô lại càng cảm thấy mệt, cho nên không thể lãng phí ở chỗ nhóm người đang buôn dưa lê này, trừ tin vịt thì cũng chỉ có tin lá cải mà thôi.
Đỉnh Thục Uyễn hẳn chính là bà chủ nhà đã nuôi Phan Tây Tây và Phan Bối Bối trong hai năm kia, người giấy nhỏ bay đi.
Nhà Đinh Thục Uyễn cũng đang ăn cơm, cả nhà ba người cùng ngồi im lặng trên bàn cơm, khuôn mặt và thân thể của nam chủ nhà bị nắng hun đến đen bóng, ăn được hai miếng cơm thì lại ho khan một tiếng, mà bà chủ nhà và cô con gái đều coi như không thấy gì, đến một câu hỏi cũng chẳng có.
Người giấy nhỏ: ???
Cô con gái ngồi trên ghế ăn cơm, đột nhiên cô bé giơ chân lên ngồi bắt chéo chân, lúc giơ chân cô bé không can thận đá chúng vết thương trên đùi của Đinh Thục Uyễn.
"A ——" Đinh Thục Uyễn đau đến run cả người, bà ấy đau đến mức trên trán toát ra mồ hôi, nhỏ giọng kêu đau.
Nam chủ nhà ngay cả mí mắt cũng không nhắc lên, vẻ mặt lạnh nhạt, còn cô con gái đập chiếc đũa xuống bàn, nhìn Đinh Thục Uyễn với ánh mắt chán ghét: "Kêu cái gì mà kêu? Để yên cho người khác ăn cơml”
Đỉnh Thục Uyên thẫn thờ nhìn cô con gái mà mình đã mang nặng để đau trong chín tháng mười ngày, giống như bà không hề quen biết cô bé này.
"Nhìn cái gì mà nhìn?” Cô con gái lại đá vào chỗ bị thương trên đùi của Đinh Thục Uyễển, Đỉnh Thục Uyễn lập tức ngã từ trên ghế xuống, ôm chân kêu rên thảm thiết trên mặt dat
"Hết muốn ăn rồi." Cô con gái mắt trợn trắng,"Ba, ba kéo bà ta ra ngoài giúp con đi."
Nam chủ nhà buông chén đũa xuống, nắm một bàn tay của Đỉnh Thục Uyễn lên, kéo bà ấy ra ngoài một cách vô tình như đang kéo một con chó đã chết, trong lúc đó cái chân đau của bà chủ nhà liên tục bị đụng vào bàn ghế, Đinh Thục Uyễn đau đến ngắt đi.
Sau khi ném Định Thục Uyễn ra ngoài, nam chủ nhà và cô con gái lại yên lặng ăn cơm cùng nhau, ăn xong thì để bát đũa lại đó, cũng chẳng thèm thu dọn.
Cơm nước xong, nam chủ nhà liền ra cửa, cô con gái cũng đi ra, thấy Đinh Thục Uyễn còn nằm hôn mê trên mặt đất, cô bé lại đạp lên chân bị thương của bà ấy.
Định Thục Uyễn bị đau mà tỉnh lại, nhìn thấy con gái của mình đang đứng trên cao mà nhìn mình, trong mắt cô bé chỉ có xa lạ và chán ghét.
"Nếu không phải do bà, anh Bình Sinh và anh Đại Dũng đã sớm cưới được vợ, nếu không phải chuyện bà giúp hai đứa con gái kia chạy trốn bị lộ ra ngoài, tôi và ba sẽ bị những người khác trong thôn xa lánh sao?”
Đinh Thục Uyễn nhịn đau mà nói: "Là do con báo lại."
Bà ấy biết dân làng trừng phạt những kẻ phản bội và bỏ trốn nghiêm khắc như thế nào, sau khi lên kế hoạch cần thận, bà ấy cảm thấy rằng khả năng trốn thoát rất cao nên đã để Phan Tây Tây và Phan Bối Bối rời đi, nhưng bà ấy không ngờ rằng chính con gái mình lại là người chạy đi báo cho người ta biết.
"Là tôi báo lại, còn ba đánh gãy chân của bà, như vậy tôi và ba mới có thể thoát khỏi chuyện này được." Ánh mắt của cô con gái nhìn Đinh Thục Uyen lạnh lùng đến mức như thể Đinh Thục Uyên không phải người mẹ đã sinh và nuôi dưỡng cô bé lớn lên.
"Hôm nay trong thôn lại có thêm một người tới, tôi cảnh cáo bà, không được giúp cô ta chạy trốn nữa, nếu không, lần này sẽ không đơn giản là đánh gãy một chân như vậy đâu.”
Cô con gái giam lên cái chân bi thương của Đinh Thục Uyễn, dùng sức mà nghiền vài cái, khiến Đinh Thục Uyễn đau đến nỗi không còn sức mà kêu lên, lúc này cô bé mới hài lòng mà nói "Đáng đời!" rồi nghênh ngang bỏ đi.
Người giấy nhỏ: "..."
Tô Vân Thiều thả ra rất nhiều người giấy nhỏ, sau khi điều tra được một nửa người ở thôn Vân, trước mắt, cô chỉ thấy còn duy nhất một mình Đinh Thục Uyễn chưa bị người ở thôn Vân đồng hóa, vẫn còn giữ được tắm lòng thiện lương.
Khó lắm mới tìm được một người tốt, lại bị thương vì cứu Phan Tây Tây và Phan Bối Bồi, Tô Vân Thiều lập tức muốn giúp bà ay một chút.
Nhưng nếu không khéo, lại biến thành câu chuyện của Vu Diệu và con rắn ngày xưa, tốt nhất là cô vẫn nên lựa chọn thủ đoạn bạo lực hơn để tiêu diệt toàn bộ thôn Vân này.
Tô Vân Thiều điều khiển người giấy nhỏ đi tới, Đinh Thục Uyên ngơ ngác mà nhìn người giấy nhỏ đang bò trên đùi bà, hai tay nó chạm chạm lên đùi bà mấy cái, nỗi đau trên chân bà lập tức biến mắt.
Đỉnh Thục Uyễn:??I
Bà chợt nhận ra điều gì đó, lo lắng nhìn xung quanh nhưng không thấy dân làng nào đang nhìn mình nên vội ôm lấy người giấy nhỏ chạy về phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận