Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 488:

Chương 488:Chương 488:
Chương 488:
Có kẻ hay ghen như Diêm Vương ở đây, Ngọc Bạch Y đâu dám nhìn về phía Tô Vân Thiều, nhưng dù không nhìn thì cậu ấy cũng biết bạn cùng bàn của mình đang nghĩ gì, cho nên vội nói: "Cái này là ý của Tinh Tinh đó, nếu là tớ thì tớ chỉ cởi sạch quần áo của bọn họ rồi chụp mấy tắm ảnh 18+ thôi."
Tô Vân Thiều: "..."
Cậu và Tinh Tinh đúng là kẻ nửa ký người năm trăm gram mà, đừng có ở đó chó chê mèo lắm lông.
"Hai người tự quyết định đi, muốn làm gì thì làm nhanh lên." Nhưng khi vào trong tai của Ngọc Bạch Y và Đổng Hướng Dương thì lời này của cô lại được "dịch” thành một nghĩa khác: Hai người mà không làm nhanh thì chờ tớ/tôi cho bọn họ bay màu thì hai người không còn cơ hội đâu đấy.
Một người một quỷ đồng loạt rùng mình, cả hai liếc nhau một cái, lập tức quyết định nên xử lý hai tên khốn nạn kia như thế nào.
Mùi hoa bỉ ngạn quá nồng, người mập lùn và người cao gầy khóc đến mức khàn cả giọng, cũng may là cả đám đã dán bùa yên tĩnh lên từ trước, cho nên dù có gây ra tiếng động lớn cách mấy thì cũng không làm phiền đến mọi người xung quanh. Tô Van Thiều tạo ra một cơn lốc nhỏ cuốn mùi hoa trong phòng ra bên ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Lúc này, Ngọc Bạch Y và Đồng Hướng Dương không ngửi được quá nhiều mùi hoa nữa, cho nên hẳn là có thể hoạt động bình thường rồi.
Biết mình đã chọc phải người không nên chọc, người mập lùn và người cao gay cuộn tròn trong góc, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mọi người.
Trước khi ra tay, Ngọc Bạch Y chợt nhớ tới một chuyện: "Vân Thieu, khế ước quỷ sai trên người của Đổng Hướng Dương còn chưa được xóa bỏ, anh ấy có thể đánh chủ nhân của mình được không?"
"Để tớ nhìn thử." Tô Vân Thiều đang muốn dùng Tâm nhãn thì lại nghe Diêm Vương nhắc nhở: "Dùng ấn đi."
Được thôi.
Nếu chủ nhân của ấn là Diêm Vương cũng đã bảo Tô Vân Thiều dùng thì cô cũng không khách sáo nữa, cô dùng ấn của Diêm Vương xem thử, chỉ sau một giây đã có kết quả, cũng khẳng định được suy nghĩ trong lòng mình.
"Khế ước mà tớ ký với ba con quỷ sai trong nhà đều là khế ước quỷ sai bình đẳng, khi tớ ra lệnh cho họ làm cái gì thì họ có quyền đồng ý hoặc từ chối, nhưng khế ước mà hai người kia ký với Đổng Hướng Dương lại là khế ước quỷ nô."
Không cần cô giải thích thêm, chỉ cần nghe chữ "nô" trong cụm quỷ nô là đủ để liên tưởng đến nô lệ rồi Nghĩ lại chuyện Đồng Hướng Dương mà từ chối hay phản kháng đều sẽ bị đánh bam dập, mọi người lập tức hiểu ra ngay.
Sắc mặt của Đổng Hướng Dương nháy mắt trắng bệch, không ngờ anh ta lại bị hai người này ép ký khế ước thành nô lệ! Bọn họ còn lừa anh ta, bảo là quỷ sai nhà ai cũng như vậy hết!
Ngọc Bạch Y siết chặt nắm tay tới mức khớp xương phát ra tiếng răng rắc, ánh mắt nhìn người mập lùn và người cao gầy như thể muốn tặng cho họ một quả bom nguyên tử vậy.
"Người anh em, mình làm tới bến luôn đi!"
Cho dù đang bị khế ước quỷ nô kìm hãm thì Đồng Hướng Dương vẫn muốn đánh chết hai tên khốn nạn này: "Ừ!"
Người mập lùn: ”...”
Người cao gây: "..."
Lúc này hô to "tha mạng” thì còn kịp không?
"Chờ chút đã." Sau khi xác nhận quyết tâm của Đổng Hướng Dương, Tô Vân Thiều bước lên hai bước, kéo dấu ấn của khế ước quỷ nô từ trong người của người mập lùn ra rồi dùng sức bóp nát.
Trong nháy mắt, người mập lùn bị khe ước cắn ngược, anh ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đang hồng hào lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy, mà Đồng Hướng Dương lại đột nhiên cảm thấy thứ vô hình đang trói buộc mình đã biến mắt.
Người cao gây bị dọa cho hết hồn, anh ta đã chạm đến những kiến thức cơ bản của Huyền môn, cũng hiểu rằng một người có thể nhẹ nhàng phá hủy khế ước như Tô Vân Thiều có sức mạnh đáng sợ như thế nào.
Nói thật đi, hôm nay anh ta có thể sống sót rời khỏi nơi này không vậy?
Ngọc Bạch Y quan tâm hỏi han: "Người anh em, anh cảm thấy sao rồi?" "Cảm giac.…"” Đổng Hướng Dương nhếch miệng cười: "Chưa bao giờ tốt đến vậy!"
Biết được những thứ này đều là do Tô Vân Thiều mang đến, anh ta vội vàng khom lưng cảm ơn cô: "Cảm ơn đại sư đã ra tay giúp đỡ, tôi không có gì có thể báo đáp lại cô, nếu sau này đại sư mà có chuyện gì cần nhờ, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình!"
Chỉ khi từng bị kẻ xấu giam hãm thì mới có thể hiểu được tự do - thứ tưởng chừng như rất tầm thường - quý giá đến cỡ nào. Đồng Hướng Dương không phải là con quỷ không biết báo ơn, anh ta nhất định sẽ tìm cơ hội trả lại ân tình này cho đại sư!
Tô Vân Thieu chỉ thấy có người cần giúp thì giúp thôi chứ không trông mong mình có thể được đền đáp gì, cô thử dẫn dắt anh ta: "Chỉ cần sau này anh dùng sức mạnh của mình để làm việc thiện, bước đi trên con đường đứng dan thì đó đã là quà báo ơn tốt nhất với tôi rồi."
Đồng Hướng Dương trịnh trọng gật đầu: "Xin nghe theo lời dặn của đại sư!"
Làm xong công tác chuẩn bị, Tô Vân Thiều nói: "Lột sạch đồ trên người của bọn họ xuống đi, tôi muốn kiểm tra."
Người mập lùn: ”...”
Người cao gây: "..."
Ngọc Bạch Y và Đổng Hướng Dương không nhiều lời, lập tức tiến lên cởi sạch quần áo của người mập lùn và người cao gây, cởi món nào là ném món đó sang một bên, cuối cùng chỉ còn chừa lại cho cả hai một cái quần lót để che chắn khu vực nhạy cảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận