Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 212:

Chương 212:Chương 212:
Chương 212:
Hứa Đôn nhìn màn hình di động sau đó ngang đầu lên: "Hiện nay nước ta đã có chính sách cá nhân nhận nuôi gấu trúc, nhưng việc nhận nuôi này chỉ là giúp đỡ tài trợ, còn có chuyên gia chăn nuôi, không phải nhốt ở trong nhà mà nuôi dưỡng."
Hoàn toàn khác hẳn với trường hợp của Tô Vân Thieu.
Tô Vân Thiều luôn mang trong mình tình yêu với tổ quốc, tuyệt đối không làm ra chuyện trái với pháp luật, vậy nên cô đã nhanh chóng giải thích: "Vốn dĩ Viên Viên sống ở khu vực này, lúc tớ tới đây làm nhà trúc rồi cứu sống được cây đào lớn ở trong sân thì nó cũng thường xuyên lui tới ăn quả đào."
Chính là có đôi lúc cô sẽ mời nó ăn đào, nếu không thì tự Viên Viên đi hái, như vậy thì sao có thể nói cô tự ý nuôi dưỡng gấu trúc chứ?
"Ăn quả đào?" Biểu cảm trên gương mặt của mọi người đều vô cùng cổ quái, hết nhìn gấu trúc, lại nhìn Đào Yêu.
Đào Yêu nổi giận: "Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi là cây đào yêu, chứ không phải quả đào yêu!"
Gấu trúc ngáp một cái, sau đó lại làm nũng: "Vân Vân đã quay về, tôi cũng không cần khổ sở ăn thân trúc và quả đào nữa, cô mau đi làm gà cho tôi ăn đi." Gấu trúc ăn gà? Tam quan của các bạn nhỏ gần như sụp đổ.
"Gà và thỏ của Vân Vân đều để cho tôi ăn!" Nhu Mễ không vui, nó cúi đầu mà trợn tròn đôi mắt giận dỗi: "Gấu trúc chỉ ăn chay, hồ ly như tôi mới di ăn gà, cậu đừng có làm loạn thực đơn!"
"Vậy thì liên quan gì?” Viên Viên nghiêng nghiêng cái đầu dễ thương mà hỏi lại: "Nhiều năm ăn cây trúc đến mức biến thành yêu quái, vậy mà vẫn không cho tôi ăn chút gì đó khác biệt hay sao?"
Nhu Mễ: "Không được!"
Viên Viên: "Là do Vân Vân quyết định."
Nhu Mễ trừng mắt nhìn Tô Vân Thiều: "Không được!" Viên Viên cũng đưa mắt nhìn cô: "Nhưng người ta muốn ăn mà."
Tô Vân Thiều: "..."
Động vật cần được bảo vệ cấp một cãi nhau với động vật cần được bảo vệ cấp hai, vậy thì cô nên chọn bên nào? Cho dù bênh ai thì trong nhà cũng sẽ am ï không yên.
Khổ quá đi thôi, làm thiên sư thật sự quá khó khăn!
Cuối cùng vị thiên sư đáng thương liền quyết định làm thêm may con gà, để chúng nó tự tranh nhau mà ăn, còn cô chỉ là một người đứng ngoài quan sát.
Vì hầu hạ hai vị tổ tông này, tên thiếu gia chỉ biết ăn gà là Tần Giản lại cam tâm tình nguyện xung phong. Dù là lùa gà, bắt gà, giết gà, nhổ lông đều là lần đầu tiên cậu ta tự tay làm.
Sau khi giết gà xong, trên quần áo của cậu ta đã dính không ít máu gà lẫn lông gà, cả người vô cùng nhếch nhác, chỉ có thể quay về thay hết quần áo.
Cũng may lúc mới đầu khi dựng nhà trúc Tô Vân Thiều đã quyết định xây lớn một chút. Có thể hôm nay ở phòng này, ngày mai ở phòng nọ, cũng tuỳ tâm trạng mà thay đổi phòng ốc. Bằng không hiện giờ căn bản sẽ không đủ để ở, rất có thể phải đi ở nhờ nhà của những người trong thôn.
Tô Vân Thiều làm không nỗi nhiều món ăn như vậy, cho nên cô lấy ra vài người giấy không mang theo bên người mà cất ở trong phòng.
Người giấy nhỏ vừa rơi xuống đất đã lập tức bắt tay làm việc. Hết cắt rau, xào rau, rồi lại bưng thức ăn, ngay cả thứ như nước vốn không thể đụng vào cũng mặc cả áo mưa để phòng tránh, khiến may bạn nhỏ kinh ngạc không nói nên lời.
Cho đến khi mấy người giấy nhỏ đem đồ ăn bày đầy bàn rồi bắt đầu ăn cơm thì bọn họ vẫn cảm thấy mông lung.
Đây là cuộc sống hàng ngày của thiên sư Huyền môn sao?
Dù là ăn cơm, giặt đồ đều có người giấy nhỏ lo liệu, bản thân cô chỉ cần duỗi tay mặc áo, há miệng ăn cơm là được, quả thực là cuộc sống lý tưởng của cá mặn* mà nhiều người ao ước!
***cá mặn””*: hay còn gọi là cá ướp muối, dùng để miêu tả về những người chỉ muốn hưởng thụ, ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. không có đam mê, không có y chí, không có nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.
Lúc Tô Vân Thiều xây nhà trúc chỉ tính để một mình cô ở, vậy nên cái bàn được bày ở trong sân cũng không lớn lắm, ghế ngồi cũng chỉ đủ cho bốn người, tất cả những người còn lại đều phải đứng.
Nếu không phải người dân trong thôn thỉnh thoảng sẽ mang đồ đến tặng cho cô thì ngay cả máy cái cốc dùng đựng nước uống khi khát e rằng cũng không đủ.
Bát kể tuổi tác cụ thể của yêu quái là bao nhiêu thì bề ngoài của Đào Yêu, Nhu Mễ và Viên Viên đều là những đứa trẻ dễ thương. Xuất phát từ truyền thống kính già yêu trẻ, ba chúng nó đã chiếm hẳn ba cái, còn dư lại một cái thì giành cho Triệu Tình Họa đang đến kì dâu.
Đã tới nhà người khác làm khách, có lí nào lại bắt chủ nhà đứng đâu?
Triệu Tình Họa muốn nhường ghế cho Tô Vân Thiều, nhưng Tô Vân Thieu lại bảo cô không cần để ý mấy thứ này, hơn nữa còn sợ cô ngồi ghế trúc sẽ lạnh nên lấy một tam thảm từ trong phòng trải ở phía trên.
Đúng lúc bọn họ cơm nước xong cũng là lúc những người giấy nhỏ làm xong số lượng ghế trúc tương ứng với số người.
Vừa sờ chiếc ghế trúc xanh biếc mới tinh kia, ai nấy đều cảm thấy vô cùng mới lạ.
Sau khi Tô Vân Thiều ăn cơm xong, liền nghỉ trưa ngay trên chiếc ghế dựa đã lâu không nằm. Vừa mới ngước nhìn cây đào lớn đã kết đầy quả thì đột nhiên hỏi: "Ăn đào không?"
"Không ăn." Các bạn nhỏ vừa ăn no bữa tối không còn chỗ nhét thêm gì nữa đều đồng thanh đáp. "Ăn." Trong ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên Diêm Vương được lên sân khấu.
Diêm Vương đã đổi quần áo trên người thành một bộ đồ đen. Anh ta bước ra từ phía sau cây đào, sau khi hái được một quả đào lớn liền rửa sạch. Sau đó dùng sức bẻ đôi rồi mới đưa cho Tô Vân Thiều một nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận