Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 278:

Chương 278:Chương 278:
Chương 278:
Trường Tôn Thụy vui mấy ngày liền, lấy rất nhiều tên cũng chẳng vừa ý nó, cho đến trước khi chết cũng chưa nghĩ xong, nhưng không biết vì lý do gì mà sau khi chết cậu nhóc lại lấy luôn cái tên vừa đơn giản vừa thô bạo là công viên giải trí thần bí.
Trường Tôn Thụy thật sự rất quan tâm tới tiến độ xây dựng của công viên giải trí, thường xuyên hỏi thăm, còn tìm kiến trúc sư để nói chuyện về công viên, tự trình bày ý tưởng của riêng mình.
Người thì bé xíu, chữ cũng chẳng biết được mấy từ, chỉ đọc sơ qua "Sơn Hải Kinh" và "Liêu Trai Chí Dị", thế mà số lần cậu nhóc gọi điện thoại cho kiến trúc sư còn nhiều hơn gọi cho người nhà.
Thấy Trường Tôn Thụy vui vẻ như thế, Hứa Nặc, Hứa phu nhân và Hứa Lâm Lang đều cảm thấy quyết định này rất đúng đắn nên đã ủng hộ hết mình.
Trong khoảng thời gian ấy, tâm trạng của Trường Tôn Thụy rất tốt, bệnh tình cũng vì thế mà tốt lên rất nhiều.
Một tháng sau, Trường Tôn Thụy đưa ra yêu cầu muốn tới công viên giải trí để kiểm tra.
Một yêu cầu đơn giản như thế, sao người nhà họ Hứa có thể phản đối được chứ?
Tuy nhiên, công viên giải trí lúc đó mới được khởi công do còn chờ quy hoạch, thiết kế, mà trên công trường chỉ có vật liệu xây dựng và bụi bam chứ có gì đẹp de đâu.
Nhà họ Hứa phải khuyên nhủ Trường Tôn Thụy đợi một thời gian sau, chờ khi công viên giải trí đã xây dựng được một vài thứ thì hãy đi, lúc này Trường Tôn Thụy mới đồng ý.
Qua nửa năm sau, bọn họ đã dành ra chút thời gian rảnh rỗi cùng nhau dẫn Trường Tôn Thụy tới đây nhìn công viên giải trí.
Trong thời gian hơn nửa năm, công viên giải trí vẫn chưa xây dựng gì nhiều.
Nhưng chỉ như vậy vẫn có thể khiến Trường Tôn Thụy vui vẻ, nhìn chỗ này một chút, sờ chỗ kia một tẹo, cậu nhóc rất yêu quý nơi này, dường như muốn thu tất cả vào đáy mắt, ghi nhớ tất cả ở trong tim.
Lúc ấy, trong toàn bộ công viên giải trí chỉ có một bức tượng là được xây dựng hoàn thiện nhất cũng chính là bức tượng Chu Tước giương đôi cánh muốn bay hiện đang được đặt ở cổng vào của công viên giải trí thần bí.
Sau đó, Trường Tôn Thụy đứng ở dưới ngửa đầu lên nhìn bức tượng Chu Tước rất lâu.
Hứa phu nhân muốn di vệ sinh, mà công trường lại đông người qua lại, Hứa Nặc không yên tâm nên mang theo hai vệ sĩ đi cùng.
"Khi đó Thụy Thụy khát nước muốn uống nước, lúc này tôi mới phát hiện cốc nước nhỏ của Thụy Thụy đã không còn nước." Hứa Lâm Lang vừa nói vừa rơi nước mắt,'Vệ sĩ không nắm rõ nhiệt độ nước mà Thụy Thụy thích uống, nên tôi mới xoay người đi rót nước, khi trở về đã không thấy bóng dáng của Thụy Thụy đâu, chờ, chờ đến khi tìm được thằng bé..."
Hứa Lâm Lang nac nghẹn hai lần, không nói tiếp được nữa. Hứa phu nhân ôm con gái, mắt cũng rưng rưng.
Hứa Nặc nói tiếp: "Chờ đến khi tìm được Thụy Thụy, bệnh tim của nó đã tái phát, không còn cứu được nữa."
"Thuốc đâu?" Tô Vân Thiều hỏi. "Lọ thuốc bị rơi ở chỗ cách Thụy Thụy hai mét, chắc là nó không cần thận mà làm rơi xa quá, không với tới được." Cho dù Hứa Nặc có nhớ lại thế nào, ông cũng không nghĩ ra lý do cậu nhóc bị giết, bởi vì...
"Lúc ấy sắc mặt của Thụy Thụy rất yên bình, giống như là nằm trên mặt đất mà thiếp đi, rất bình thường.”
Đừng nghe đến cái tên bệnh tim thì vội cho rằng sẽ chỉ có trái tim bị đau đớn, một khi bệnh tim tái phát, cơn đau sẽ lan toả ra toàn thân.
Hô hấp khó khăn, cổ họng như bị bóp chặt, cả người đổ mồ hôi, phía sau lưng xuất hiện những cơn co rút, tê cả cánh tay, tất cả chúng đều là những triệu chứng khi bệnh tim tái phát. Có một số bệnh nhân sẽ có tất cả các triệu chứng trên chỉ trừ đau tim, nhưng chung quy cũng là bị bệnh tim cả. Bất kể là triệu chứng gì, khi bệnh tim phát tác đều vô cùng đau đớn, không có ai là ngoại lệ, vậy mà lúc Trường Tôn Thụy qua đời vẫn có thể lộ ra nụ cười an nhiên. Cho dù cả nhà họ không tin vào chuyện ma quỷ thì sao chứ, kết quả khám nghiệm cuối cùng của pháp y vẫn nói cho bọn họ biết đúng là do bệnh tim tái phát và cậu nhóc không kịp uống thuốc. Bởi vậy, Hứa phu nhân vẫn luôn hối hận vì ngày ấy mình không kìm nén việc đi vệ sinh lại, Hứa Nặc thì hối hận vì không đưa Trường Tôn Thụy đi cùng, còn Hứa Lâm Lang lại ân hận vì di rót nước mà để con trai rời khỏi tầm quan sát.
Nói đến đây mọi người cũng hiểu được, vì sao ba người nhà họ Hứa muốn thông qua cách này mà giữ Trường Tôn Thụy ở lại thế gian.
Không làm như vậy, những cảm xúc hối hận và oán giận sẽ nuốt chửng họ, cả quãng đời còn lại, họ sẽ luôn sống trong ân hận.
Ngọc Bạch Y không hiểu: "Vệ sĩ đâu? Mọi người không thể đem hết vệ sĩ đi chỉ để lại một đứa trẻ chưa đến năm tuổi ở đó một mình được."
Hứa phu nhân: "Vệ sĩ nói chỉ trong nháy mắt đã không nhìn thay Thuy Thuy dau,bon ho da chia nhau ra tìm kiếm, chúng tôi cũng đi tìm, cuối cùng nhìn thấy Thụy Thụy ở bên bức tượng Chu Tước."
Hứa Nặc: "Vì để tự chứng minh mình vô tội, vệ sĩ còn dùng máy phát hiện nói dối, kết quả cho thấy bọn họ thực sự không nói dối."
Điều này thật kì lạ.
Một người không thấy thì chẳng nói, còn có thể cho là mắt của anh ta bị mù, bị lé, đằng này cả đám người đều không thấy được một đứa nhóc đi đâu, nhất định có vấn đề.
Ngọc Bạch Y hỏi Tô Vân Thiều: "Vân Thiều, có khi nào là do những thứ như quỷ dời tường hay trận pháp gây ra ảo giác mới khiến cho họ không nhìn thấy Trường Tôn Thụy không?”
Tô Vân Thiều: "Có khả năng.” Nhưng thời gian đã trôi qua hơn hai năm, toàn bộ công viên đều đã có sự thay đổi lớn, đã không còn cách nào kiểm tra được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận