Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 665:

Chương 665:Chương 665:
Chuong 665:
"Sét tới"
Kèm theo một tiếng n6 vang trời, bốn tia sét giáng xuống giữa trời quang mây tạnh, sét nhắm thẳng vào bốn kẻ săn trộm khiến chúng ngã xuống đất và bắt tỉnh.
Bốn tia sét cùng lúc giáng xuống, liên tiếp nhau, tiếng sắm to như vậy, vị trí lại cực kỳ chuẩn xác, tất cả khiến Kim Trường Không sững sờ trong chốc lát, nó phải bay thấp xuống mấy vòng mới lấy lại được thăng bằng.
Tương tự, đàn báo tuyết cũng sững sờ không kém gì nó.
Mới vừa rồi bọn chúng còn lo lắng cho đại bàng vàng, sợ nó vì giúp đỡ cho bọn chúng mà dọc đường sẽ bị thương, nhưng nháy mắt một cái bốn tên săn trộm đã bị sét đánh rồi, chuyện này là sao? Chẳng lẽ là do chúng làm nhiều chuyện xấu quá, đến ông trời còn không nhìn nổi nữa hay sao?
Báo tuyết đầu đàn là con dũng cảm nhất, bây giờ nếu chỉ dùng súng đạn bình thường thì không thể khiến nó bị thương được, cho nên nó tiến lên để kiểm tra tình hình của bọn săn trộm, phát hiện bọn chúng còn chưa chết, nó vội vàng chộp lấy khẩu súng rơi trên mặt đắt.
Không có những thứ này, những kẻ săn trộm không thể làm hại chúng được nữal Sau khi giải quyết xong nguy hiểm, Kim Trường Không từ trên trời bay thẳng xuống trước mặt Tô Vân Thiều.
"Cô tới vừa đúng lúc, nếu tới chậm thêm một chút nữa, tôi đã bị chúng bắn thành cái sàng rồi."
Kim Trường Không đã không bỏ rơi đàn báo tuyết ngay cả khi nó trở thành mục tiêu của bốn khẩu súng và có thể chết bất cứ lúc nào, Tô Vân Thiều cảm thấy không có lời khen ngợi nào là quá với nó cả.
"Kim Trường Không, cậu thật giỏi, thật sự là rất ít người hay yêu ma có thể làm được như cậu."
Kim Trường Không được khen ngợi trực tiếp thì ngạc nhiên một lúc, sau đó nó im lặng không nói lời nào, rồi vỗ cánh may cái và vội vàng bay đi.
Diêm Vương bắt bẻ: "Em dám đứng trước mặt anh mà khen ngợi một người đàn ông khác sao?"
Nói thì nói như vậy, nhưng Tô Vân Thiều chẳng nghe ra bất cứ sự ghen tị hay tức giận nào trong ngữ điệu của anh, điều đó có nghĩa là anh chỉ đang nói đùa mà thôi, cho nên cô đảo mắt chẳng thèm để ý đến người đàn ông này nữa.
Hai người họ chạy quá nhanh, khi họ chạy đến sườn núi thì Tô Húc Dương vẫn còn ở dưới chân núi.
Đàn báo tuyết đã lấy đi tất cả súng và đạn dược, rồi chúng cử ra bốn, năm con báo tuyết ngồi trông từng kẻ săn trộm, đè lên tay chân của bọn họ chỉ chừa ra cái đầu để trút giận.
Kim Trường Không đang giải thích với con báo tuyết đầu đàn: "Cô gái này tên là Tô Vân Thiều, chính là vị thiên sư đã đặt tên cho tôi và Đoàn Tử, cũng là người vừa rồi đã cứu chúng ta, cô ấy đến đây là vì để bắt bọn săn trộm giúp chúng ta, cho nên mọi người cứ yên tâm, Vân Thiều sẽ không làm hại chúng ta đâu.”
Những con báo tuyết khác đưa ánh mắt về phía con báo tuyết đầu đàn, còn ánh mắt của con báo tuyết đầu lại dán chặt vào chú báo tuyết nhỏ còn chưa mở mắt đang nằm trên tay Tô Vân Thiều, nó bình tĩnh đi tới trước mặt cô. "Anh là cha của Đoàn Tu đúng không?" Tô Vân Thiều hơi vén chiếc chăn mỏng quấn quanh Đoàn Tử lên, để lộ ra khuôn mặt nhỏ có chút lông xù xù,"Nó mới ăn no xong, ăn rất ngon miệng đấy. Tuy rằng sinh non có hơi yếu, nhưng chỉ cần nuôi nắng chăm sóc cần thận thì từ từ nó cũng có thể khoẻ lại thôi, anh cứ yên tâm.”
"Gầm..." Con báo tuyết đầu đàn rơm rớm nước mắt, dụi cái đầu lớn vào đầu báo tuyết nhỏ, còn thè lưỡi liếm liếm lông trên người Tuyết Đoàn Tử, Tuyết Đoàn Tử lo lắng lui về phía sau.
Sau vài lần liếm, Tô Vân Thiều vội ngăn nó lại và nói: "Sau khi chết anh đã trở thành quỷ hồn, nhưng anh vẫn chưa biết cách kiềm chế hơi thở. Tuyết Đoàn Tử vẫn còn nhỏ, nếu anh tiếp xúc với nó quá nhiều thì sẽ không tốt."
Báo tuyết đầu đàn gật gật cái đầu to, lùi lại một bước, khóe miệng cong lên, trên mặt nó hình như hiện lên một nụ cười.
Tô Vân Thiều không chắc mình có nhìn nhằm hay không, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa.
"Tôi sẽ gọi cảnh sát và giao những người này cho cảnh sát. Những con báo tuyết bị thương có thể cắn tay hoặc chân của máy kẻ này, chỉ cần đừng ra tay quá nặng là được, nhất định không được giết người, có biết không?"
Con báo tuyết đầu đàn hiểu được những gì cô nói, nó quay đầu lại kêu lên với những con báo tuyết trong đàn của mình mấy tiếng, phân nửa số báo tuyết trong đàn tiến lên cắn vào tay chân của lũ săn trộm đến chảy máu, bọn săn trộm bị cắn đâu mà tỉnh lại, nhìn thấy cảnh này thì hét toáng lên, người sau hét to hơn người trước.
"Hét cái rắm!" Cuối cùng Tô Húc Dương cũng chạy tới nơi, anh ấy đã mệt đến nỗi không thở ra hơi, nhưng thấy hình ảnh này anh ấy cũng phải di lên đá vào mặt chúng một cái.
"Giờ đã thấy đau rồi sao, hơi sớm đó! Còn những con báo tuyết bị các người giết chết rồi lột da thì sao? Cũng may là em gái tôi tốt bụng, chứ nếu không gặp phải tôi thì tôi sẽ cho các người biết cảm giác bị lột da là như thế nào!"
Tô Vân Thiều chắc chắn sẽ không làm ra chuyện độc ác như vậy, lô Húc Dương cũng sẽ không để em gái mình làm chuyện ấy, nhưng có thể làm được chuyện này trong mơ nhai
Bỗng nhiên Tô Húc Dương thấy nhớ ba con quỷ học bá nếu có họ ở đây, thì giờ họ đã có thể đi vào giấc mơ mà trừng trị những kẻ xấu xa này một cách dễ dàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận