Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 649:

Chương 649:Chương 649:
Chuong 649:
Sau khi nhà họ Tô rời đi, cha mẹ của Nam Nam lại làm công tác tư tưởng cho con gái, hy vọng đến khi cảnh sát và nhân viên sở thú đến mang báo tuyết nhỏ đi, con gái nhỏ của họ sẽ không đau lòng.
Vì thế, họ còn nói sau này báo tuyết nhỏ sẽ đến vườn bách thú sống, họ có thể dẫn con gái qua đó thăm người bạn nhỏ của mình.
Nam Nam đã chấp nhận rằng Mi Mi có thể sẽ bị ốm và phải uống thuốc, thậm chí bị tiêm nếu nó không đi cùng chú cảnh sát, nhưng cô bé vẫn rất buồn khi phải chia xa người bạn nhỏ cùng chơi với mình, về sau nếu muốn gặp lại Mi Mi thì phải tới sở thú mới gặp được.
"Mi Mi, tớ không nỡ rời xa cậu 0 ôÔ..."
Hai người lớn nhìn thấy dáng vẻ ấy của con gái cũng không nỡ, họ cảm thấy có thể nhân lúc cảnh sát chưa tới mà để con gái chơi với báo tuyết nhỏ thêm một lúc, tranh thủ giữ lại thêm một chút kỷ niệm.
Hai đứa nhỏ cứ chơi như vậy, đến khi cảnh sát và nhân viên chuyên môn tới, lúc vào phòng Nam Nam tìm báo tuyết nhỏ thì Nam Nam đã ngủ rồi mà báo tuyết nhỏ vốn nên nằm trên giường ngủ cùng Nam Nam đã biến mắt không thấy tăm hơi.
Nếu không có ảnh chụp chung của Nam Nam và báo tuyết nhỏ là chứng cứ, bọn họ còn hoài nghi về sự tồn tại của báo tuyết nhỏ.
Cảnh sát hỏi: "Liệu có phải báo tuyết nhỏ đã bị người nào bắt trộm rồi không? Trên thảo nguyên vẫn luôn có bọn săn trộm mà, hôm nay mọi người có nhìn thấy người lạ nào tới đây không?"
Cha của Nam Nam: "Hôm nay có một gia đình năm người tới, nhưng tôi thấy khả năng họ bắt báo tuyết nhỏ đi không cao, bởi vì chúng tôi vẫn tưởng báo tuyết nhỏ là mèo con cho nên nuôi nó như một con mèo con bình thường, chính là bọn họ nhân ra thân phận thật của nó mà thúc giục chúng tôi báo cảnh sát."
Mẹ của Nam Nam: "Sau khi bọn họ rời đi được khoảng một hai tiếng gì đó, tôi có vào phòng Nam Nam xem thử, khi ấy báo tuyết nhỏ vẫn còn ở trong đó."
Cảnh sát kiểm tra quanh lều một chút, phát hiện sau khi chiếc xe gia đình kia rời đi đúng là không hề có dấu vết quay trở lại.
Như vậy sao bọn họ có thể quay lại bắt trộm báo tuyết được? Nếu họ thực sự có lòng đó thì đã không đề nghị báo cảnh sát rồi.
Nhưng dẫu sao báo tuyết nhỏ vẫn là động vật quý hiếm cần được bảo vệ, vấn đề này rất nghiêm trọng, các cảnh sát quyết định truy tìm theo tung tích của họ thông qua bên cho thuê xe.
Cách đó hơn trăm km, cả nhà họ Tô không biết gì đã ngâm chân và tắm rửa xong, họ lên xe nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Sau khi đến thảo nguyên, bọn họ vẫn đi từ đông sang tây, càng đi về phía tây, thảm thực vật càng thưa thớt, có thể là do không thích hợp chăn thả gia súc, trên đường đi càng ngày càng ít lều bạt dần, không thích hợp làm nơi dừng chân, nghỉ ngơi.
Họ đã quen ngủ trên những chiếc giường lớn trong khách sạn, sinh hoạt trên xe cắm trại thực sự rất mới lạ với họ, nhưng mới chỉ là đêm thứ hai mà thôi, họ vẫn có thể chịu đựng được.
Nguyên nhân chính là do nhà họ khá đông, có năm người mà chỗ ngủ lại ít, nên họ phải chen chúc với nhau.
Ba mẹ Tô ngủ chung một chiếc giường, Tô Y Y và Tô Vân Thiều nằm chung một chiếc giường, còn Tô Húc Dương thì nằm tạm trên ghế nghỉ ngơi một chút.
Tuy rằng có hơi đơn sơ và bắt tiện, nhưng cả nhà ngủ chung trên một chiếc xe có cảm giác rất thú vị và thân thiết, họ cố gắng một chút là được.
Nửa đêm, mọi người trong nhà đều đã ngủ say.
Tô Vân Thiều nghe thấy thứ gì đó đập vào kính ngoài cửa sổ, cốc cốc cốc, nghe không giống như tiếng mưa đập vào kính xe, khá là lạ, vì vậy cô bèn xuống giường mở rèm cửa ra xem, không kịp đề phòng liền nhìn thấy một con chim đại bàng.
Tô Vân Thiều lạnh lùng kéo rèm lại, trở về ngủ. Không nghe được, coi như cô không nghe thấy gì.
Đại bàng: "..."
Đại bàng nhìn con vật nhỏ đang nằm trên đất run cầm cập, nó lại dùng mỏ tiếp tục gõ vào kính xe.
"Cốc cốc cốc"
"Cốc cốc cốc"
Phát hiện dù là gõ cửa sổ hay gõ cửa chính đều không có ai phản ứng, đại bàng vươn một móng vuốt chọc chọc vào con vật nhỏ nằm trên mặt đất, tên nhóc này bị chọc thì phát ra một tiếng non nớt: "“Ngao...”
Tiếng kêu quen thuộc này cùng tiếng chim kêu... Tô Vân Thiều đang nằm trên giường hốt hoảng bật dậy, vội chạy ra mở cửa xe, vừa mở cửa ra cô đã nhìn thấy một con báo tuyết nhỏ đang nằm bò trên mặt đất, trông vô cùng đáng thương.
Mà bên cạnh báo tuyết nhỏ còn có một con đại bàng.
Đại bàng nọ nhìn cô, như là đang nói: Đồ vô tâm, cuối cùng cũng chịu ló mặt ra rồi!
Tô Vân Thiều: "..."
Tiếng kêu của báo tuyết nhỏ cũng đánh thức cả nhà họ Tô, bọn họ di ra ngoài nhìn xem, trời ạ, con báo tuyết nhỏ mà bọn họ nhìn thấy ban ngày không hiểu sao đã đuổi kịp.
Ngoài ra còn có thêm một con đại bàng vô cùng kiêu ngạo!
Nửa đêm, bên ngoài gió thổi lồng lộng, nhiệt độ hạ thấp, rất là lạnh, dù thế nào họ cũng không thể để một con báo tuyết nhỏ như vậy ở bên ngoài được.
Ba Tô mời báo tuyết nhỏ đang run rẫy và đại bàng vào xe.
Trong xe cắm trại có mở điều hoà để duy trì nhiệt độ dễ chịu cho cơ thể con người, khi đóng cửa lại, nó sẽ còn ấm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận