Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1030:

Chương 1030:Chương 1030:
Chuong 1030:
Trưởng thôn còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia hẳn là đã treo máy, bà cụ cầm chiếc ống nghe kiểu cũ, trên mặt hiện lên vẻ buồn bã, còn có chút yết ớt.
Ngay sau đó, trưởng thôn đặt điện thoại xuống và chống gậy bước tới.
"Đứa nhỏ kia, tôi sẽ đưa đi."
Cha Ái Nhi:?
Tin tức này khiến ông ta vô cùng khó hiểu, sửng sốt trong giây lát, sau khi phản ứng lại ông ta mới vội vàng đuổi theo: "Tại sao chứ? Con gái đầu lòng của con đã bị đem đi làm vật hiến tế rồi, người không còn lý gì để đưa thêm đứa nữa đi cả!"
"Nó là đứa bé gái thuần âm." Giờ phút này, trên mặt trưởng thôn không còn có chút yếu đuối nào giống như lúc vừa gọi điện, trên mặt bà ta toát ra vẻ lạnh lùng, nhất quyết không nói nhiều lời.
"Mày hẳn phải biết, trên đảo không thể nuôi được một đứa bé gái thuần âm, chỉ cần sinh ra được một đứa thì nhất định phải đưa đi, nếu không sẽ mang đến tai vạ lớn cho đảo Trường Thọ."
Nói dối!
Cha Ái Nhi biết trưởng thôn đang nói dối, bà ta muốn đưa con gái của ông cho người ở đầu dây điện thoại bên kia, nhưng ông ta cũng không biết mình nên làm gì. Bà có của ông ta đã làm trưởng thôn của Cố gia thôn hơn hai trăm năm, là một trong những người sống lâu nhất và thông minh nhất trong thôn, bà ta còn có thể làm ra một thủ đoạn kỳ lạ mà người bình thường không thể làm ra, tạo nên được sức ảnh hưởng rất sâu nặng, trong thôn không một ai dám phản đối bà ta, bao gồm cả cha Ái Nhi.
Từ khi còn nhỏ cha Ái Nhi đã được dạy là phải luôn nghe lời trưởng thôn, phải thuận theo ý của trưởng thôn, như vậy mới có cơ hội sống sót, nhưng vì con gái nên ông ta muốn thử một lần.
Trưởng thôn ôm đứa con gái mới sinh của ông trên tay rồi bước đi như bay, không cần đến gậy chống, tư thế bước đi và tốc độ kia hoàn toàn không giống một cụ già đã ngoài hai trăm tuổi.
Cha Ái Nhi phải chạy theo mới kịp bà ta,"Bà cố, cầu xin bà hãy thương xót cho con, đứa nhỏ này còn chưa kịp mở mắt nhìn mẹ nó lấy một lần! Đứa bé thuần âm sẽ không mang đến tai hoạ cho đảo chúng ta đâu."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Trưởng thôn dùng gậy chống ngáng chân ông ta, cha Ái Nhi bị vấp ngã sõng soài trên mặt đất, phần lưng nặng trĩu như bị tảng đá lớn đè lên, mắt một hỏi lâu vẫn không đứng dậy được.
Phòng khám được xây dựng sát bến tàu, nếu có bệnh gì mà các bác sĩ, y tá trong phòng khám không thể giải quyết được, sẽ ngay lập tức đưa bệnh nhân đến một bệnh viện lớn trong đất liền bằng thuyền.
Vốn xây dựng như thế là vì sự an toàn của toàn bộ người dân trên đảo, nhưng hôm nay cũng tiện cho trưởng thôn ôm đứa nhỏ đến bến tàu giao cho Lương Chí,"Cậu biết phải giao cho ai."
Lương Chí gật gật đầu, nhận lấy đứa nhỏ, rồi lái thuyền rời đi.
Đến khi cha Ái Nhi đuổi tới bến tàu đã không còn kịp nữa rồi, ông ta chỉ có thể ngơ ngác nhìn con thuyền rời đi.
Ông ta cũng không rõ bản thân mình đã tạo nên tội nghiệt gì, mới phải trơ mắt nhìn đứa con gái đầu lòng của mình bị ném vào xoáy nước de tế cho Thần Biển, sau đó lại một lần nữa trơ mắt nhìn bà cố đưa đứa con gái thứ hai của mình cho người khác.
"Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Chỉ bởi vì tôi đã sinh ra trên cái hòn đảo này sao? Chỉ bởi vì tôi là con cháu của bà sao?" Cha Ái Nhi phẫn hận mà nhìn trưởng thôn, không hiểu vì sao bà ta vẫn đứng bên cạnh ông chưa rời đi.
"Thân là con cháu của bà, tôi không hề được hưởng một chút ưu đãi nào, anh, chị, em, chú, bác, đến cả con gái của tôi đều trở thành vật tế, đứa con gái vừa rồi bị bà đưa đi cũng chẳng thể sống nổi, nhiều người chết vì bà như vậy, vì sao bà còn chưa chết đi, vì sao bà vẫn còn sống?" "Cố Linh Hoa, chồng, con, anh em, cháu chắt của bà đều vì bà mà chết, những người đã chết ấy đều vì có liên quan đến bà nên mới phải chết, là bà đã làm hại toàn bộ người dân trên đảo chúng tôi, ép con cháu của chúng tôi vào đường chết, là bà ép chúng tôi trở thành ma quỷ, bà quả thực là đồ sao chổi!"
"Chát", trưởng thôn cho cha Ái Nhi một bạt tai, sau đó dùng gây chống trên tay đập mạnh vào đùi ông ấy, khiến cho cha Ái Nhi lập tức ngã khuyu xuống.
"Đây là lời mày nên nói sao? Hả?"
Trên đùi cha Ái Nhi truyền tới cơn đau, nhưng cơn đau này còn kém xa nỗi đau trong lòng ông lúc này, bản thân ông ấy cũng không biết mình lấy gan ở đâu, thế mà dám đôi co với trưởng thôn như Vậy.
“Tôi có nói sai sao? Tôi là người duy nhất còn có thể sống sót trong thế hệ của mình, đó còn không phải vì từ nhỏ tôi đã lắm bệnh tật, cho nên biết phải đi theo bà, nịnh nọt bà, không được chống đối lại bà mới có đường sống sao? Những người dám chống đối lại bà đều đã bị bà đưa đi tế Thần Biển rồi, hoặc nếu không cũng sẽ gặp tai nạn ngoài ý muốn mà chết cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận