Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1088:

Chương 1088:Chương 1088:
Chuong 1088:
Ngày hôm sau, giấy tờ tuỳ thân và chứng minh được gửi tới, những căn nhà được chọn sẵn đã được ký hợp đồng mua bán, các bạn nhỏ nhóm Tần Giản cũng giúp những người cá chuyện tiền bạc.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, sau này tộc người cá sẽ bán những báu vật thông qua các kênh giao dịch bình thường để đổi lấy chút tiền, tộc người cá đã lấy ra những viên ngọc trai sáng bóng và nhiều loại đá quý khác nhau làm phương tiện giao dịch, chỉ còn xem người bán thích thứ gì mà thôi.
Nếu gặp phải những người chỉ muốn nhận tiền mặt, tộc người cá sẽ bán báu vật với gia đình của đám Tần Giản, sau khi nhận được tiền thì mới tiếp tục giao dịch.
Ngọc Bạch Y nghe tin liền nói cho Diêu tổng biết, Diêu tổng vừa nghe có nhiều món báu vật như vậy, vội vàng bán đi rất nhiều tài sản và biệt thư đang chờ tăng giá trị đứng dưới tên mình đi, đổi lại đủ loại báu vật hiếm lạ, góp thêm một viên gạch vào bộ sưu tập vốn đã rất phong phú của ông ấy.
Chuyện mua nhà, dọn nhà và trang trí nhà cửa của tộc người cá tốn rất nhiều thời gian, nhưng có người thân và các bạn nhỏ giúp đỡ, Tô Vân Thiều có thể bớt đi rất nhiều lo lắng.
Sáng hôm sau, Tô Vân Thiều tới cung điện người cá đón những yêu quái và quỷ sai đã mệt đến nằm liệt một chỗ, rồi được cá Thái Cực Dương đưa về đảo Trường Thọ.
Sau khi Diễm Vương xác nhận việc di cư của tộc người cá không có liên quan gì đến mình thì đã quay trở lại địa phủ từ lâu, vì thế lúc này anh mới không di theo cô.
Cá đen nhỏ luôn bám lấy vua người cá, thậm chí con bé còn không muốn quay về hồ cá nơi nó ra đời và sinh sống rất lâu ở đó, rất nhiều thành viên của tộc có thể đi đi lại lại đều dựa vào lốc xoáy của cá Thái Cực Dương, thật sự làm nó kiệt sức rồi.
Tô Vân Thiều thấy cá Thái Cực Dương mệt đến bơ phờ, cũng thấy có chút đau lòng va ay náy: "Đã xong việc rồi, cậu trở về nghỉ ngơi đi."
"Được." Cá Thái Cực Dương đã chẳng còn sức mà vẫy đuôi mạnh nữa, nó vội vàng gật đầu rồi chui vào trong lốc xoáy, vừa nhìn đã thấy được dáng vẻ mệt mỏi đang vội vàng muốn về nhà di ngủ.
Tốc độ mạng trên đảo Trường Thọ thật sự rất kém, Tô Vân Thiều không muốn đi bộ từ bãi biển đến thôn Trường Thọ, vì thế trực tiếp yêu cầu cá Thái Cực Dương xác định vị trí khu giếng mỏ mà may người Tuệ Tâm đã tới.
Cô bước ra khỏi ham mỏ tối tầm, mặt trời vừa mọc lên, một tia nắng màu cam chiếu vào chiếc khuyên tai màu đen bên tai phải, tỏa ra một loại ánh sáng am áp kỳ lạ.
"A." Khuyên tai như chợt nhận ra điều gì,"Hình như đã máy trăm năm rồi tôi chưa được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời."
Bách Hiểu Thử nghe thấy âm thanh, xoa đôi mắt, lười biếng mà bò ra khỏi túi của Tô Vân Thiều,"May mắn bản thể của cậu là khuyên tai, không giống yêu quái chúng tôi, không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời lâu ngày sẽ gặp vấn đề thiếu Canxi và loãng xương, thật phiền phức."
Khuyên tai không hiểu những thuật ngữ đó, nó chỉ cảm thấy rằng đó là một căn bệnh không dễ chữa: "Thảm như vậy sao?"
Tô Vân Thiều dùng một ngón tay đây Bách Hiểu Thử vào lại trong túi,'Các cậu đã cướp đoạt sạch sẽ toàn bộ vương đô trong nửa ngày một đêm rồi, không thấy mệt sao? Mau mau đi nghỉ đi."
Bách Hiểu Thử kinh hãi, cơn buồn ngủ lập tức bay sạch: "Làm sao mà cô biết chúng tôi đã cướp sạch cả vương đô?"
Khuyên tai: ".." Anh thế này không phải là chưa đánh đã khai à?
Tô Vân Thiều thật sự không phải đang thử bọn họ.
Đơn giản là vì trước đó cô không hề kiểm tra máy trận pháp chuyển nguyên khí thành linh khí bên trong vương đô, nên đã rút kinh nghiệm, lại lo Cố Trường Trạch đang rình rập ở gần đó, nên cô đã dùng thần thức của mình để quét qua vương đô một lượt.
Kết quả, trong lúc thần thức quét qua khắp nơi trong vương cung, cô phát hiện ra bên ngoài cung điện cũng g6 ghè lồi lõm y như trong bên trong cung điện, không buông tha cửa rèm cửa và một viên dạ minh châu nào, nhìn cách làm quen thuộc thế này, chẳng lẽ cô còn không biết do ai làm sao?
Khuyên tai nói rất hợp tình hợp lý: "Cách làm của chúng tôi đã được vua người cá chấp thuận rồi!"
Bách Hiểu Thử bổ xung thêm: "Cả quản gia và những người cá khác trong cung điện cũng đồng ý với cách làm của chúng tôi, cho nên chúng tôi mới dám làm, khẳng định không phải chưa hỏi đã làm đâu!”
Nếu là báu vật vô chủ, ai thấy được trước thì chính là của người đó, những thứ bên ngoài cung điện có thể là đồ của những cung nữ và thị vệ đó, đám Bách Hiểu Thử không dám tuỳ tiện lấy đi.
Vân Tiêu và Vân Đình làm chứng cho bọn Bách Hiểu Thử: "Là thật đó!"
Đào Yêu cũng nói: "Có mấy nơi cất giấu báu vật khác, sau trận chiến giữa các hải tộc cũng không bị những hải tộc khác lấy đi, là những cung nữ và thị vệ đã miêu tả hoặc là dẫn chúng tôi tới đó lấy."
Tô Vân Thiều đỡ trán, dẫn người ngoài đến đào báu vật nhà mình, tuyệt vời!
"Tôi biết, hai người các câu đã có nhiều báu vật như vậy, sẽ không để ý tới những thứ đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận