Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1267:

Chương 1267:Chương 1267:
Chuong 1267:
Nhạc Vũ Đình cũng không vui, thà rằng chọn hiện vật nho nhỏ không đáng bao nhiêu tiền chứ việc gì phải hiến tặng vô điều kiện như một đứa ngốc như thế chứ?
Hết lần này tới lần khác Tiểu Thư Muội vẫn ngốc nghếch như thế.
Đúng, ngốc đến mức đáng thương, ngốc tới mức làm cho cô ấy không thể nào an tâm được.
Sau khi ký khế ước xong thì mỗi người sẽ có một quyển chứng minh được làm tại chỗ. Trong quyển đó sẽ ghi rõ ngày nào năm nào cống hiến bao nhiêu công đức để cứu lấy thế giới, được chốt lại bằng con dấu chứng nhận giải cứu thế giới của cục cảnh sát.
Tiếp đó, Nhạc Vũ Đình và Tiểu Thư Muội đi theo đám người đến sảnh chính chờ đến bước tiếp theo.
Những ai ký khế ước xong thì sẽ tập trung lại một chỗ. Mỗi giờ sẽ cử hành nghi thức một lần.
Nội dung của nghi thức thì rất đơn giản, chỉ cần đốt khế ước là được
Bởi vì khế ước đã được xác định bởi quy tắc dưới dạng con chữ, công đức này sẽ được hiến tặng cho thế giới.
Thế giới rộng lớn như thế, không ai biết có thể cứu vớt được hay không, Thiên Đạo cũng chỉ có thể biết được sơ sơ. Vì thế, trên khe ước không có chỉ tiết về nơi được cứu với.
Chỉ cần một nơi trên thế giới này không được cứu vớt thì thế giới vẫn sẽ sụp đổ như bình thường, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên di.
Qua màn hình lớn ngoài phòng khách, Nhạc Vũ Đình nhìn thấy có chấm nhỏ màu vàng bay ra từ người Tiểu Thư Muội và những người khác, chui vào trong lòng đắt.
Đây cũng là một kỹ thuật khoa học mới được phát minh, thông qua camera được thiết lập ở ngoài phòng khách, mọi người có thể nhìn thấy quá trình công đức trên người từng người đi từ đâu tới đâu. Sau khi nghi thức kết thúc, Nhạc Vũ Đình và Tiểu Thư Muội rời khỏi cục cảnh sát.
Trên đường đi, Tiểu Thư Muội khe thở dài, có vẻ tâm trạng không được tốt cho lắm.
"Đình Đình, cậu bảo là người giám sát có thể thấy được công đức trên người từng người thì tại sao chúng ta phải tới phòng riêng kiểm tra làm gì?"
Nếu bỏ qua bước đó thì chẳng phải có thể đẩy hiệu suất lên cao hơn đúng không?
Tiểu Thư Muội vẫn không hiểu hành động đó thì có y nghĩa như thế nào.
Thật ra thì Nhạc Vũ Đình cũng không hiểu lắm, cô ấy hỏi: "Lúc ở trong phòng riêng, cậu nói gì với camera vậy?”
Mặt Tiểu Thư Muội đỏ bừng, nóng hết cả lên. Cô ấy cúi đầu nhìn xuống giày mình, bàn tay lạnh như băng áp lên mặt để hạ nhiệt.
“Tớ, tớ, tớ không nói gì."
Ý cười hiện rõ trong đôi mắt của Nhạc Vũ Đình: "Cậu là cô thiếu nữ xinh đẹp giải cứu thế giới cơ mà, tự tin lên xem nào!”
Tiêu Thư Muội được khen là "cô thiếu nữ xinh đẹp" thì lại càng đỏ mặt hơn nữa. Tay cô ấy nhét sâu vào trong túi, nơi đó để một quyển số chứng minh cô ấy đã gom góp sự hiền lành và dũng khí của bản thân. Cham tới quyển sổ đó, không hiểu sao cô lại thấy trong lòng ngập tràn sự dũng cảm hơn hẳn. Cô ấy nhỏ giọng nói: "Tớ, tớ bảo là nếu đến cả người vô dụng như tớ cũng có thể cứu giúp thế giới này thì tốt quá rồi!"
Nụ cười của Nhạc Vũ Đình bỗng nhiên vụt tắt, cô ấn vào bả vai của Tiểu Thư Muội, trịnh trọng nói: "Phiêu Phiêu, đừng hạ thấp giá trị của bản thân cậu, cũng không được tự coi thường minhl Cậu là người lương thiện, cứu được nhiều sinh mệnh nhỏ như thế, cậu đang đóng góp công đức để giải cứu thế giới này. Có lẽ cậu còn cứu được tớ và cả người nhà của tớ nữa, cậu chưa bao giờ là một kẻ vô dụng cả!" Thật, thật sao?
Tiểu Thư Muội nặn ra một nụ cười như cười không ra cười mà khóc không ra khóc: "Người đó cũng có nói như vậy.”
Nhạc Vũ Đình: 222
"Ai cơ?"
"Sau khi tớ nói trước camera xong thì giọng nói của người đó phát ra từ trong loa, cô ấy nói..." Tiểu Thư Muội lau sạch nước mắt, tường thuật đầy đủ từng câu từng chữ.
"Bất kỳ người nào đi vào căn phòng này trong hôm nay đều đang cống hiến để cứu vớt thế giới này, những kẻ vô dụng thật sự chính là những người ngay cả bước chân vào còn chẳng dám. Bạn đã xuất hiện ở đây rồi, đã dũng cảm nói ra nguyện vọng của mình, cũng đã lên kế hoạch dùng hành động thực tế để chứng minh điều đó rồi thì làm sao có thể là người vô dụng được cơ chứ?
Có lẽ bạn từng trải qua những việc không hay trong quá khứ khiến bạn có những nhận thức sai lầm về bản thân. Không sao cả, từ hôm nay, bạn chính là một anh hùng cứu thế, hãy ngang đầu lên, đường đường chính chính mà nhìn nhận bản thân mình, nhìn tương lai được thay đổi vì bạn."
Nhạc Vũ Đình ngơ ngác. Hình như cô ấy đã biết căn phòng kia có ý nghĩa gì rồi.
"Phiêu Phiêu, chúng ta đi xem phim đi." "Hả?" Tiểu Thư Muội ngây người.
Bởi vì gia cảnh của Nhạc Vũ Đình không dư dả gì nên cô ấy không có nhiều tiền tiêu vặt, xưa nay chưa từng uống trà sữa ở ngoài luôn chứ đừng nói gì đến một lần đi xem phim bằng hai cốc trà sữa. Cho dù có là Tiểu Thư Muội mời thì Nhạc Vũ Đình cũng sẽ tìm cách trả lại trong những lần khác thôi.
Vài lần như thế, Tiểu Thư Muội cũng không muốn bạn mình có thêm gánh nặng nên cũng không nhắc lại về chuyện đi xem phim nữa.
Hôm nay đột nhiên hào phóng như vậy, chắc là không bị chuyện gì kích thích đâu nhỉ? Không phải là tại vì cô ấy đầy chứ?
Nhạc Vũ Đình: “Đi thôi, hôm nay công chiếu tác phẩm mới của đạo diễn Địch, chúng ta đi cày thành tích cho cậu Ngọc và bảo bối Viên Viên đi"
Tiểu Thư Muội là fan cuồng của Viên Viên, trong phòng ngập tràn áp phích và tượng nhân vật Viên Viên, ngay cả bộ chăn ga gối đệm bốn món cũng in hình đồng loại của Viên Viên. Nghe thế, cô ay lập tức gật đầu không hề nao núng.
"Hôm nay tớ đã làm được chuyển bất ngờ như thế, tâm trạng đang rất vui nên để tớ mời, cậu không được giành với tớ đâu đói"
"Oke luôn." Nhạc Vũ Đình kéo tay cô ấy lại: "À mà, công viên có chủ đề linh dị của nhà họ Hứa mở lại rồi, trong đó có quỷ hồn thật tới làm việc đấy, là công viên nhà ma một trăm phầm trăm luôn, hôm nào chúng ta ghé đó chơi thử đi?"
Tiểu Thư Muội: !!!
Suýt chút nữa đã bị dọa đến mức ù tai luôn rồi: "Thôi, hay là bỏ qua đi, tớ sợ quỷ lắm hu hu hu..."
Nhạc Vũ Đình vừa bực mình vừa buôn cười, quay qua chọc lét Tiểu Thư Muội: "Cậu đúng là nhát gan mà, mấy công nhân ở đó đều có hợp đồng lao động làm quỷ hợp pháp, đứng đằng sau công viên chủ đề còn có thiên sư nữa, có việc gì mà phải sợ cơ chứ?”
Tiểu Thư Muội vừa cười vừa tránh né: "Do là người ta sợ quỷ thật mà...” Ánh nắng am áp của ngày đông chiếu lên cô gái đang đùa giỡn, hai bóng người vừa cười vừa đuổi bắt nhau phản chiếu trên mặt đắt, thật dịu dàng và ấm áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận