Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1261:

Chương 1261:Chương 1261:
Chuong 1261:
Đây là lần đầu tiên Tô Van Thiều cảm nhận được sự phiền phức khi nổi tiếng, cô có hỏi xin kinh nghiệm của Ngọc Bạch Y để ứng phó với chuyện này nhưng cậu ấy lại bảo ai nổi tiếng cũng vậy đấy, ráng làm quen là ổn thôi. Phải biết rằng có rất nhiều minh tinh còn bị làm phiền ác hơn nữa kia, cho nên cỡ như cô thì vẫn còn sướng chán.
Cô cảm thấy vừa phiền vừa không quen, thế là nhân lúc cuối tuần đi một chuyến tới nước R.
Abe Shota bỏ công đi một quãng đường xa tới Hoa Hạ, kết quả không làm được gì đã ngoan ngoãn trở về, đến cuối cùng không ai biết thứ mà cậu ta muốn lấy là gì, điều này làm cô khá bất an.
Lần trước Tô Vân Thiều tới nước R là do vô tình đi vào trận pháp dịch chuyển trong hang rồng chứ không hề làm đúng quy trình nhập cảnh, nếu bị truy cứu thì chắc kèo là dính tội nhập cảnh phi pháp ngay.
Lần này cô dùng visa du lịch để tới nước R một cách chính thức, cho nên vừa mới xuống máy bay thì cô đã gặp người do Abe Shota cử tới.
Nhà Abe tọa lạc trong một phố cổ, nó chiếm một diện tích cực kỳ lớn tại nơi tấc đất tắc vàng như thế này, kiến trúc bên trong đều được xây bằng gỗ với hơi hướm xưa cũ, phần nhà và phần sân được xây dựng và trang trí theo phong cách của nước R, người hầu nữ ở đây đều mặc trang phục truyền thống, ai nấy đều cúi đầu làm việc và gần như không he phát ra một tiếng động lớn nào.
Người hầu nữ dẫn Tô Vân Thiều tới một căn phòng truyền thống rồi mở cửa kéo ra, cô lập tức thấy Abe Shota đang ngồi uống trà ở bên trong, mà nữ đội trưởng trong Đại hội tranh tài của giới Huyền môn cấp quốc tế thì đang hầu hạ ở bên cạnh.
"Cô muốn uống thử loại trà này không?"
"Cảm ơn, nhưng tôi không uống trà." Tô Vân Thiều ngồi xuống đối diện cậu ta. Người nước R rất chuộng cách ngồi quỳ, cô không quen tư thế đó, cho nên chỉ lựa cách ngồi mà mình thấy thoải mái nhát.
Nữ đội trưởng liếc Tô Vân Thiều một cái, tuy trong mắt mang theo cảm giác khó chịu và khinh thường nhưng cô ta không nói gì cả.
Abe Shota nói: "Vậy uống nước thường đi."
Nữ đội trưởng đang muốn cầm lấy ấm trà thì lại bị Abe Shota cản lại, cậu ta tự cầm ấm trà lên, đỗ nước ở trong ra và đổi nó với ly trà trước mặt Tô Vân Thieu.
"Cám ơn." Tô Vân Thiều không khát, cho nên cô chỉ nói cám ơn chứ không uống. Abe Shota dùng giọng điệu như thể là bạn bè lâu năm hỏi: "Cơn gió nào đưa cô tới đây thế?"
Tô Vân Thiều đáp: "Tôi không biết rốt cuộc cậu muốn làm cái gì, bởi vì cảm thấy không yên tâm cho nên tôi quyết định tới đây hỏi thử."
Nữ đội trưởng: 222
Rốt cuộc là cô ngốc hay tôi khờ thế? Làm gì có người bình thường nào lại hỏi như vậy? Hoặc nói đúng hơn là, làm gì có người bình thường nào lại hỏi thẳng kẻ địch của mình như thế?
Không biết câu nào của Tô Vân Thiều đã chọt trúng "huyệt cười" của Abe Shota, cậu ta cười ha ha cả buổi mới ngừng lại được. "Cô ra ngoài trước đi.”
Nữ đội trưởng: "Vâng."
Khi khom lưng lui ra ngoài, cô ta còn ngang đầu nhìn Tô Vân Thiều một cái, trong mắt tràn ngập cảnh giác và kiêng dè.
Tô Vân Thiều đúng là nằm không mà cũng trúng đạn, cô vẫn luôn thắc mắc không biết vì sao nữ đội trưởng cứ thích chĩa mũi dùi về phía mình như vậy.
Trước đây cô cảm thấy không hiểu cũng không sao, dù sao cả hai cũng là người của hai quốc gia khác nhau mà, bình thường cũng không có qua lại gì, cho nên mối quan hệ đôi bên dù tốt hay xấu thì cũng không quan trọng. Nhưng hôm nay sẵn dịp không có chủ đề gì để nói, cô quyết định thử nhắc tới chuyện này: "Cô ta thích cậu à?"
"Không biết, tôi không có hứng thú với con người yếu ớt." Abe Shota mỉm cười nói, lời nói vô tình đó hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài "thiếu niên cởi mở" của cậu ta.
Sự tương phản quá lớn, cảm giác kỳ quái trong lòng cô ngày càng mãnh liệt.
Tô Vân Thiều nheo mắt, cái cảm giác khinh rẻ con người nói chung và những người nhỏ yếu nói riêng này, sao giống như...
"Cậu là người thay trời hành đạo thật à?”
Abe Shota có hơi ngạc nhiên nhìn sang cô, sau đó trả lời thật chậm: "Cũng... không tính là vậy.”
Không thấy được biểu cảm ngoài ý muốn hay khó chịu vì bị lửa của Tô Vân Thiều, Abe Shota bĩu môi giận dỗi như một đứa trẻ: "Cô không hỏi tới cùng à?”
Tô Vân Thiều đã đoán được kha khá rồi: "Cần gì phải hỏi, cậu là Thiên Đạo xuống trần gian chứ gì.”
Giống với cô.
"Giỏi quá." Abe Shota vỗ tay vài cái một cách có lệ: "Tôi còn tưởng là phải qua một thời gian nữa cô mới đoán được chứ."
Trước đây Tô Vân Thiều cứ nghĩ là do mình còn chưa nhớ lại ký ức của mười kiếp cho nên không tìm được biện pháp chính xác, thành ra mới không thể liên lạc được với Thiên Đạo, nhưng cô đã quên vẫn còn một khả năng khác nữa.
Nếu Thiên Đạo lại tách thêm một phần sức mạnh của mình để xuống trần gian thì phần sức mạnh còn thừa lại đó sao có thể giúp ông ấy tìm thêm người thay trời hành đạo khác được?
Đây mới là lý do thật sự giải thích tại sao trong những năm gần đây, những quốc gia khác trên thế giới lại không có người thay trời hành đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận